chap 12

3K 351 41
                                    

Yoriichi sực nhớ ra một chuyện, anh lấy từ trong người ra một bức thư, nói với Rimuru:

" Là chim sẻ đưa thư của nhà Tomie, tôi vừa nhận được nó trên đường đi."

2 mắt của Rimuru lập tức sáng rỡ, lúc chia tay Tomie có nói là sẽ gửi thư cho cậu, không ngờ lại nhanh đến như thế...

" Gửi Rimuru.

Chúng tôi vẫn trên đường đi buôn. Mọi chuyện đều ổn cả, mọi người đều rất nhớ cậu và Yoriichi đó nha! 2 người vẫn ổn đó chứ, còn tôi nhớ cậu đến chết đi được~

..."

Trong thư Tomie nói rất nhiều chuyện, hầu như đều là kể lại chuyến hành trình của mình. Rimuru vừa nghe Yoriichi đọc vừa cười híp mắt...

" chào 2 người nhé... hi vọng chúng ta sẽ còn lại nhau!"

Yoriichi chậm rãi gấp bức thư lại rồi đưa nó cho Rimuru, cậu cẩn thận nhận lấy rồi ngắm nghía nó hồi lâu, bộ dáng vui vẻ vô cùng.

" À đúng rồi Yoriichi. Khi nào chúng ta rời đi?"- Cậu muốn khởi hành thật sớm. Vì nhỡ đâu trong chuyến hành trình cậu có thể gặp lại họ thì sao.

" sáng mai."

" Cậu cần gì ở đây nữa à?"

" ừ. Cậu đi cùng không?"

Rimuru nghe Yoriichi nói thể liền lập tức nhổm người ngồi dậy.

" Có thể sao?"- cả một buổi sáng ở trong này làm cậu chán chết đi được.

Yoriichi nhìn biểu cảm trông chờ của cậu thì cũng đành gật đầu đồng ý. Vui vẻ của Rimuru lập tức tràn đầy trên mặt, cậu hớn hở lấy băng mắt đeo vào rồi lon ton chạy theo sau anh.

Trên đường đi có rất nhiều người, Yoriichi sợ cậu lạc nên cứ bảo cậu đi sát anh một chút, Rimuru tất nhiên sẽ nghe lời... Vậy là trên đường đi xuất hiện một lớn một nhỏ, cả 2 đều có tướng mạo xuất chúng, đứa nhỏ mặc dù đeo băng mắt nhưng vẫn cố nhìn ngó xung quanh, bộ dạng háo hức~

Hình như gần đó có chuyện gì ghê gớm lắm, mọi người xung quanh bàn tán ra vào, dù là nói nhỏ nhưng Rimuru và Yoriichi vẫn nghe loáng thoáng quỷ... thi thể gì gì đó...

Yoriichi hình như cảm nhận được chuyện không ổn, anh lập tức kéo cậu lại:

" Rimuru, cậu đợi ở đây đi. Tôi đi xem một chút rồi quay lại ngay..."

Rimuru còn chưa kịp trả lời thì anh đã rời đi... Rất lâu sau... anh vẫn chưa quay lại với cậu... tiếng bàn tán xung quanh ngày càng lớn...

" Hình như là thương đoàn hay gì đó, có cả trẻ con nữa... thật là đáng thương mà..."

Rimuru chậm rãi lần mò về phía trước, chật vật chen trong đoàn người kia, cũng may rằng người ta thấy cậu băng mắt nên cũng chủ động nhường đường...

" Yoriichi? Cậu đâu rồi?"

Tiếng gọi của Rimuru làm anh giật mình, vừa xoay người lại đã nhìn thấy cậu đang cố gắng từng bước đi đến...

" Rimuru..."

Rimuru nghe thấy tiếng của Yoriichi thì thở phào, theo trí nhớ mà chậm rãi bước đến chỗ anh...

Mong ước của taNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ