23. Cậu đã thắng

307 46 4
                                    

-... Làm thế nào mà anh tìm ra tôi?

Lần này Sethian nghe thấy một giọng nói.

Anh cảm thấy lồng ngực ngột ngạt và dây thần kinh căng thẳng mấy ngày qua cuối cùng cũng dịu đi. Tuy nhiên, vì lý do nào đó, anh không cảm thấy tốt.

"Tại sao cậu không gọi cho ta ngay khi cậu đến đây?"

Sự hiện diện kỳ ​​lạ dừng lại trước mặt anh và rõ ràng không có ý định gọi anh. Nó chỉ nhìn chằm chằm vào anh, và nếu anh không chú ý, nó sẽ biến mất mà không nói một lời.

-Hóa ra là như vậy....

Đó là một giọng nói vừa phải tươi sáng và dễ chịu như thường lệ. Tuy nhiên, Sethian nhận thấy những chấn động tinh tế xen lẫn trong đó.

-Anh đang tắm khi tôi đến đây, uhm, và nó khá là xấu hổ đấy....

Anh ấy không nghĩ đó là trường hợp, nhưng anh ấy không thể tìm ra nó một cách chính xác vì anh ấy không có cơ thể. Nếu cậu ta thực sự ở trước mặt anh, anh ta sẽ bắt lấy nó không bỏ sót một thứ nào.

Góc của lông mày, sự chuyển động của con ngươi, sự run rẩy của mắt, hơi nóng trên má, hình dạng của đôi môi, giọng nói phát ra từ chúng.

Tổng hợp tất cả lại với nhau, anh ấy sẽ có thể tìm ra trạng thái nào đã ở trong.

Tuy nhiên, thông tin duy nhất anh có thể nhận được bây giờ là giọng nói anh nghe thấy trong đầu và sự hiện diện mờ nhạt của anh.

'Bực bội như thế nào cho được đây'

Anh ấy đã thỉnh thoảng cảm thấy điều đó trước đây, nhưng hôm nay nó đặc biệt khó chịu.

-À, đúng rồi, tắm nhanh đi. Anh sẽ bị cảm lạnh nếu anh ở trong này ngâm một thời gian dài như thế này đấy.

Cậu là bệnh nhân ốm yếu ở đây, cậu lo cho ai?

"Vậy cậu ở lại với ta."

-Hữm?

Anh đưa tay về phía khoảng không. Anh muốn chạm vào không khí mờ nhạt, nhưng tay anh không thể bắt được gì.

Anh hạ bàn tay xuống, thứ chỉ có thể theo dõi sự hiện diện của anh, và tiến đến mép bồn tắm, nơi anh có thể dựa lưng. Anh chọn một chỗ ở đó trước, ngồi xuống và ra hiệu về phía sự hiện diện bất động.

"Đến đây."

Anh có thể cảm nhận được dấu hiệu Yi-Gyeol đang đến gần. Sau đó, nó thực sự dừng lại như thể nó đã ổn định bên cạnh anh ta.

"Có chuyện gì xảy ra à?"

-Oh..., Uhm.... Tôi đến có hơi muộn đúng không?

Một lần nữa, có sự run rẩy trong giọng nói của anh ấy. Nếu họ mặt đối mặt, anh nghĩ mình sẽ nở một nụ cười cay đắng trong khi tránh ánh mắt của anh.

-Không có gì đặc biệt thực sự xảy ra nhỉ....

"Tính toán đại khái, cậu trễ khoảng 38 tiếng."

Sethian vuốt bàn tay ướt trên tóc.

"Cậu ở thế giới của mình không thể tỉnh lâu như vậy, hơn nữa cho dù cậu đang ngủ, cũng cùng bình thường ngủ thời gian cũng có chênh lệch rất lớn."

Fairy Trap Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ