Chương 86: Ai ngốc vậy chứ

34 3 0
                                    

Nếu như là một người bình thường, gặp phải người ngăn trước cửa, nói với anh ta có một phần di chúc cần nhận lãnh, vậy người này phỏng chừng trước tiên sẽ ngạc nhiên nghi ngờ trong lòng một hồi, sau đó bắt đầu tự hỏi cái của để lại này có lớn hay không, không kiềm được mừng thầm. Tự nhiên mà vậy, luật sư bảo bạn tiếp nhận di chúc, dù mặt không cười chào đón, cũng cho bọn họ vào nhà.


Đổi thành một người ngốc, nhất là cái loại ngốc vô cùng kia mới từ chối mở rộng cửa, sau đó nói luật sư chờ một chút, ba mẹ hắn về lại nói tiếp. Bình thường một chút, sẽ hưng phấn không thôi, mặt đầy tươi cười hoan nghênh luật sư vào nhà.

Cứ thế, dược sư cao ngạo lạnh lùng thì sao?

Lâm U nhìn mấy luật sư mặt cười phơi phới, trực tiếp ha ha hai tiếng, rầm một tiếng đóng kín cửa lớn. Di chúc? Đùa ai vậy, cha mẹ cậu còn chưa có chết mà, dù nhà cậu có di vật gì muốn cho cậu, đó cũng là đồ gì đó ở tu chân giới, trong thế giới bình thường, Lâm gia chưa từng có người trở thành đại gia. Cậu cũng xem như tương đối giàu có, cha mẹ của cậu ra ngoài một chuyến còn cần cậu trả tiền mà.

Ngay sau khi bị cho ăn chè bế môn, mấy người văn phòng luật sư Tất Thắng liền há hốc mồm, tính cách người này bị sao vậy? chuyện này so với hình ảnh bọn họ tưởng tượng kém quá xa rồi, làm bọn họ có điều không thể chấp nhận nổi mà! ( từ chối không cho khách vào nhà gọi là cho khách ăn chè đóng cửa =]]])

Nhưng kiên nhẫn vĩnh viễn là phẩm chất tốt đẹp của luật sư, lúc Lâm U tiểu gia mặt lạnh đóng cửa xong, Triệu Tất Thắng nới lỏng cà vạt của mình, bắt đầu gõ cửa rầm rầm rầm.

"Lâm U tiên sinh! Tôi nghĩ ngài hiểu lầm cái gì rồi! Có lẽ phần di chúc này ngài chẳng hề biết rõ, thế nhưng phần di chúc này thật sự có hiệu lực pháp luật! Nếu như hôm nay ngài nhận phần di chúc này, ngài sẽ có khoảng tiền kếch xù xài cả đời không hết! Còn có được 10% cổ phần công ty Mục gia! Xin tin tưởng tôi, văn phòng luật sư của chúng tôi tuyệt đối không phải là lừa đảo!"

Lâm U lúc này đang mở máy tính, dự định xem mấy đơn đặt hàng online của cửa hàng mình ở ám giới còn đọng lại bao nhiêu, phỏng chừng trong tháng này cậu sẽ khá bận rộn đây.

"Lâm U tiên sinh! Ngài không thể như vậy đâu! Cổ phần tập đoàn công ty Mục gia lên đến mười vạn mấy nghìn lận! Nhân lúc giám đốc Mục thị bây giờ còn chưa tỉnh lại, di chúc của hắn đã có hiệu lực một ngày, chúng ta hành động nhanh một chút tuyệt đối có thể nuốt vào một số tiền lớn! Nhìn căn nhà bây giờ của ngài đi! Ngài vẫn còn đi thuê đúng không?! Nếu có khoản hời lớn kia rồi, ngài có thể trực tiếp mua lại biệt thự có sân nhỏ tinh tế xinh đẹp này! Thời gian và cơ hội là có hạn, ngài ngàn vạn lần chớ có bỏ qua chuyện này, khiến bản thân sau này hối hận vô cùng a!"

Triệu Tất Thắng liên tục gõ cửa vài lần đều không được Lâm U trả lời, dưới tình thế cấp bách liền đem lời nói trong lòng hét lên luôn. Phải biết rằng khi hắn thấy phần di chúc này đã hoảng sợ đến nỗi tim thiếu chút ngừng đập luôn, nếu như hắn có thể trước khi Mục đại thiếu tỉnh lại đem cái di chúc này xác định xong, đến lúc đó hắn có thể thu về một khoản phí phục vụ xa xỉ, mà sau đó dù Mục đại thiếu có tỉnh đi nữa, hắn cũng chỉ cần tìm cái người tên Lâm U này thu hồi tài sản và cổ phần công ty, mà 'tiền lương' mình lấy được sẽ không hồi lại.

[🅡🅔🅤🅟] [Hoàn] Tiểu gia vô xử bất tạiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ