"Đúng vậy, nếu nàng uống thuốc này vào thì mỗi khi, ách....Mỗi khi nàng cùng Thương Duật ân ái, thuốc này mới có thể bộc phát, mà càng thương xuyên thì hắn lại càng trúng độc nặng hơn!"
"Ta đến giờ vẫn chưa dùng qua."
Nói ra những lời này nếu như là lọt vào tai người khác, họ sẽ nghĩ nàng là nữ nhân rất phóng đãng, nhưng Ngự Mạch lại hiểu rõ ý tứ của nàng trong đó:"Loại độc này gọi là mị độc giao hoan, tuy nàng không dùng đến nhưng điều đó cũng không có nghĩa Thương Duật không bị trúng độc. Thương Duật nếu không qua đêm lại chỗ của nàng, hắn hiển nhiên còn có thể tới những sân khác, ngoại trừ nàng nghi ngờ cảnh giác với thứ thuốc này người khác không có nghĩa cũng nghĩ được như vậy!"
"Ta hiểu được, vậy Gia thật đã trúng độc sao?"
"Độc này cần có thời gian dài mới có thể phát tán, ta cần phải cẩn thận quan sát một phen mới biết."
Nàng cẩn thận suy nghĩ lại không hiểu vì sao Ngọc Tố phu nhân giờ lại cho phép Hương Lăng mang thai, thì ra bà ta đã tính toán được hắn tuyệt sẽ không thể nào sống sót đến thời điểm đứa nhỏ kia sinh ra sao? Càng nghĩ đến đây, sắc mặt Điệp Vũ Dương liền biến đổi khó coi:"Ngự công tử, độc này nếu như bộc phát có phải sẽ không thể sống nổi hay không?"
"Đúng vậy, độc này một khi bộc phát thì sinh mệnh chỉ có thể kéo dài được hai tháng, có khi còn mau hơn không chừng."
"Vậy thì có thuốc để giải không? Và nếu vậy thì cần phải tốn thời gian bao lâu mới giải hết độc?"
Hắn hơi nhún vai:"Không thể giải, ít nhất hiện giờ ta không biết cách giải." May mắn thay cho đến bây giờ Thươn Duật cũng không có dấu hiệu nào như người bị trúng độc.
"Không giải được?"
Hắn khó hiểu nhìn nàng:"Sao vậy, dù sao hiện tại Thương Duật cũng không có dấu hiệu gì là trúng độc, nàng cũng không cần quá mức khẩn trương như thế. Cứ để ta tỉ mỉ quan sát thêm một thời gian nữa xem sao."
"Ừ!"
"Còn nữa, chuyện này nàng trước tiên cũng đừng nói cho Thương Duật biết làm gì, dù sao Ngọc Tố phu nhân đối với hắn rất...."
"Các người đang nói cái gì? Xem ra lại rất vui vẻ đi?" Vẻ mặt Thương Duật không nhìn ra được tâm trạng hắn là thế nào, hắn bước đến nhìn phía Ngự Mạch bộ dạng như không hờn giận nói:"Ngươi xem qua hình như rất rãnh rỗi!"
"Không, ta không rãnh chút nào, ta còn bề bộn rất nhiều công việc!" Ngự Mạch vội vàng hướng Vũ Dương phất tay rồi chạy nhanh rời đi.
Vũ Dương buồn cười nhìn bộ dạng hắn trốn chạy, quay đầu nhìn người nọ:"Xong việc rồi sao?"
"Cũng không khác biệt lắm!"Thương Duật hồ nghi nhìn nàng, lên tiếng hỏi:"Nàng có việc sao?"
Vũ Dương lắc đầu nhưng không nói ra:"Gia, Ngọc Tố phu nhân là người thế nào?"
"Sao lại nhắc tới tam nương?"
"Gia đã nghĩ nhiều quá, phu nhân vẫn chưa có đến tìm nô tỳ đâu!"
"Thật ra tam nương cũng không phải là người không hiểu phải trái, năm đó nếu không nhờ bà thì cũng không có bổn vương hôm nay!" Hai tay đặt nhẹ cố định lên vai nàng Thương Duật chân thành nói:" Nàng phải nhớ kỹ, tam nương tuyệt đối là một người tốt."
Quả nhiên nàng đoán không sai, dù giờ nàng có nói cho Thương Duật nghe thì hắn hiển nhiên cũng sẽ không tin tưởng.
Hôm nay trong lúc đi dạo trong đình lý, vừa vặn Vũ Dương lại gặp được Hương Lăng hiện cũng đang hóng mát ở tại chỗ này. Trời đã vào thu, cảnh vật chung quanh có phần hoang tàn hơn, hoa cỏ trong hoa viên đã không còn vẻ rực rỡ, muôn hồng nghìn tía khoe sắc, chỉ còn lại một mảnh hoang tàn, trơ trụi như đang giãy dụa hấp hối trước gió. Trên mặt hồ yên tĩnh trong suốt, những chiếc lá khô giờ đã rơi đầy đang nhẹ nhàng lướt nhẹ trên đó.
Tòan bộ cảnh vật đều bị bao phủ bởi một mảnh yên lặng, màu xanh cây cỏ cũng dần dần biến mất thay vào đó là một sắc vàng rực rỡ như mật ong. Màu sắc trên cỏ cũng đã dần nhợt nhạt, mỗi bước chân chạm nhẹ lên cũng có thể nghe được âm thanh thô ráp, sột soạt bên dưới tựa như tiếng thê lương kêu gào cho một sinh mệnh sắp phải chấm dứt.
Nhìn vẻ mặt mông lung Vũ Dương, Hương Lăng cười nói:"Muội muội đã có tin gì chưa?"
"Tin gì?" Hương Lăng thật ra có ý tứ gì chứ?
"Ý ta nói là đứa nhỏ." Nàng khẽ mỉm cười lắc đầu, Điệp Vũ Dương này quả nhiên mãi là thờ ơ như vậy:"Vương gia yêu sủng muội như thế, muội.... muội....chẳng lẽ không nghĩ muốn có một hài tử sao?"
Thật là! Hậu viện thệ thiếp có ai lại không muốn có một đứa nhỏ chứ. Nay rõ ràng nàng được hắn sủng hạnh, yêu chiều như thế, chỉ sợ chẳng qua chỉ là tình cảm mê luyến nhất thời, nếu ngày sau một khi xưng bá thiên hạ, lại nói từ xưa đến nay đã là bậc đế vương có người nào lại không có tam cung lục viện, Thương Duật hắn sao lại có thể để mình tịch mịch cơ chứ. Dù nói lấy sắc thị nhân, nhưng sắc suy yêu thi, một ngày nào đó nếu già đi có đứa con bên cạnh bầu bạn, ý kiến đó xem ra cũng hẳn không tệ. Nhưng mà tương lai Vũ Dương, nàng chính mình còn không bảo đảm, thì nàng làm sao lại muốn kéo theo đứa nhỏ vào vòng tranh đấu chứ, chuyện như vậy nàng làm không đến, lại càng không muốn làm.
"Muội đó, ngẫm lại những chuyện đó sau này cũng không phải là không tốt đi. Lấy thân phận của Gia, quả quyết không có khả năng hắn sẽ yêu thương bất cứ một nữ tử nào cả đời cả!" Những chuyện này nàng hiển nhiên đã rất rõ ràng.
"Chuyện đó cũng không có gì quan trọng, nô tỳ cũng không phải sống chỉ vì sự yêu sủng của gia."
Hương Lăng kinh ngạc, không ngờ nàng lại có thể thốt lời như thế. Thê thiếp hậu viện trước giờ mấy ai lại dám mở miệng mà nói như thế, ai lại dám quả quyết nói mình không phải vì sự yêu chiều của Thương Duật mà sống chứ? Trừ bỏ Điệp Vũ Dương ra, chỉ sợ là không còn bất cứ một người nào khác dám như thế đi? Nàng biết Vũ Dương không phải kiêu ngạo, nàng chính là muốn nói ra sự thật mà thôi :"Muội muội, ngươi đó thật là quá mức thẳng thắn. Dù sao Gia cũng là người đứng đầu thành trì ở phương Bắc này, nay người lại yêu thương muội như vậy, không khó nghĩ đến đó là hắn nhất thời mới mẻ. Nếu như ngày nào đó, hắn không còn yêu thương muội nữa, lời nói như vậy của muội lỡ để người khác nghe được không sợ sẽ không chọc đến Vương gia đi, nói khó nghe đó còn không chừng sẽ là mầm mống tai vạ đâu!"
"Đa tạ Vương Phi!" Lời Hương Lăng nói không phải không đúng, nhưng nàng thật sự làm không được; nếu có thể làm được tất thảy, e rằng nàng đã không còn là Điệp Vũ Dương nữa.
Hương Lăng bất đắc dĩ lắc đầu, nàng đương nhiên biết rõ, lời mình vừa nói, Vũ Dương nghe hiểu, nhưng lại không có cách nào làm mà thôi.
Hai người không muốn tiếp tục vòng vo đề tài này nữa nên lẳng lặng tản bộ, nhìn thấy Ngọc Tố phu nhân đang từ xa mà hướng đến bọn họ.
"Hương Lăng, dạo này thân thể ngươi xem ra đã tốt lên nhiều đi?"
"Nhọc tam nương lo lắng, thần thiếp tất cả đều hoàn hảo!" Nàng ngoan ngoãn trả lời, đưa mắt nhìn thị nữ sau lưng Ngọc Tố phu nhân, thấy trên tay nàng ta đang cầm theo vài gói gì đó bèn hỏi:"Tam nương có chuyện gì sao?" Mặc dù Thương Duật không phải chính do tam nương sinh ra, nhưng nàng thấy bà đối với hắn rất tốt.
"Ừ, lại đó đi..." nhìn thấy Điệp Vũ Dương đang đứng một bên, Ngọc Tố phu nhân liền cười nói:"Vốn muốn đến Quyến Ly hiên một chuyến, nhưng giờ không cần nữa!" Sau đó phân phó thị nữ đưa thuốc cho Vũ Dương, còn cẩn thận dặn dò một chuyến:"Phải nhớ dùng đấy!"
"Dạ, phu nhân!"
"Tam nương quả thật là rất chu đáo!" Hương Lăng mỉm cười nhìn đến Vũ Dương, hơi cười nhạo nói:"Tam nương, thuốc này quả thật rất tốt, thiếp nay có thể mang thai đứa nhỏ, cũng cần phải cám ơn người một tiếng!"
"Á?" Vũ Dương cả kinh ngẩng đầu lên, nhìn sang Hương Lăng:"Vương phi chỉ dùng thuốc này liền có thai sao?" Nếu là như vậy không phải ý nói Thương Duật đã trúng độc rồi hay sao? Trời, ngày ấy nghe Ngự Mạch nói hắn hiện còn chưa có dấu hiệu nào là trúng độc, nàng cũng vì thế mà thôi không lo lắng, nay xem ra sự tình không phải như vậy.
Ngọc Tố hồ nghi nhìn nàng chằm chằm, "Như thế nào? Có vấn đề gì sao?"
Nhìn thấy trên mặt nàng rất nhanh liền hiện lên một tia kinh ngạc, Ngọc Tố phu nhân gấp giọng nói thêm:"Vậy thì khỏi cần đi!" Vũ Dương cảm giác được mình biểu hiện có hơi kích động, nên liền nói thêm:"Đại phu bên ngoài làm sao có thể so với trong phủ chứ."
"À thì ra là vậy!" Quả nhiên bà ta chính là thử nàng một chút. "Chẳng phải trước đây nô tỳ không phải cũng đã từng dùng qua hay sao, chỉ là cảm thấy hơi ngại vì đã làm phiền phu nhân bởi vậy cho nên mới bảo hạ nhân ra ngoài bốc thuốc."
"Làm sao mà phiền được chứ? Hậu viện thê thiếp nhiều như vậy, sao chỉ có thể để cho một mình ngươi dùng? Ta cũng không phải đối người bên nặng bên nhẹ không đều!" Ngọc Tố phu nhân vẻ mặt ngạo nghễ nói xong sau đó quay sang Hương Lăng nói:"Mau theo ta đi đến Đức Linh viện một chuyến, ta cũng có một số việc cần tìm ngươi!"
"Được!"
Nói xong Ngọc Tố phu nhân cũng nhanh chóng cất bước rời khỏi, trước khi đi xa còn không quên xoay người trừng mắt nhìn nàng một cái.
Tất cả suy nghĩ của Điệp Vũ Dương lúc này đều đã loạn cả lên. Giờ nàng đã biết lý do lại không nghĩ đến toàn bộ hậu viện nữ tử đều có dùng qua thuốc này, kia không phải ý nói Thương Duật không có khả năng không trúng độc sao? Nếu là như vậy nàng giờ nên làm sao đây?
Sớm nên đoán được Ngọc Tố phu nhân làm sao ngồi yên mà không động tay động chân chứ? Bà ta mạo hiểm để cho Hương Lăng có thai, điều đó hẳn là đã giải thích đối với việc con cái nối dòng mà nói giờ nó đã không còn chút ảnh hưởng hay uy hiếp gì đối với bà ta nữa. Nếu đã có kế hoạch muốn đoạt ngôi vị của Thương Duật, duy độc chỉ có một điều đó là nên tốt nhất dựa vào thời điểm đứa con nối dòng kia được sinh chẳng phải hay sao? Đã là như thế, mọi chuyện giờ đã được sáng tỏ chính là Thương Duật khẳng định đã bị trúng độc rất sâu, sâu đến nỗi Ngọc Tố phu nhân không cần lo lắng vì bà thời khắc này đã chắc chắn nắm giữ trong tay số mệnh của hắn?
Nghĩ đến đây Điệp Vũ Dương cả người liền đánh một cái rùng mình. Nàng cuống quýt hỏi thị nữ đang đứng hầu một bên:"Tiểu Hồng, mau nói cho ta biết Ngự công tử đang trú ở đâu?"
"Á! Ngự công tử giờ đang trú tại Mưa Bụi lâu!"
"Được, chúng ta đến đó một chuyến đi!" Mang theo Tiểu Hồng, chủ tớ hai người liền vội vàng hướng đến chỗ Ngự Mạch. Không biết hôm nay có lẽ vì nàng có vận khí tốt hay không, nếu lỡ như không gặp được Ngự Mạch, nàng thật không biết phải làm sao.
Mưa Bụi lâu được xây sát bên cạnh hồ nước xanh biết, ngoại trừ chỗ ở Thương Duật, nơi này được xem là chỗ xa nhất, hoàn toàn cách ly với đại sảnh. Hàng cây hai bên cây rủ xuống ven hồ trông như một bức họa đầy ý thơ. Nếu là trước đây, Điệp Vũ Dương tốt xấu cũng phải dừng lại thưởng thức cảnh đẹp trước mắt một phen, nhưng giờ nàng đâu còn một chút tâm tình nào hứng thú xem cảnh đẹp chứ.
Đến Mưa Bụi lâu, vừa vặn nhìn thấy Lãnh Mi đang từ bên trong đi ra, nàng không lấy làm kinh ngạc vì nàng biết hôm nay Thương Duật còn chưa xuất môn, Lãnh Mi là đệ tử của Ngự Mạch nên hắn xuất hiện nơi này cũng không có gì là kỳ quái.
Sau khi cho tiểu đồng vào trong thông báo một tiếng, nàng ngồi lại trong sân chờ đợi.
Đợi cho Ngự Mạch đích thân từ trong ra, Vũ Dương lúc này mới đứng lên bước theo sau hắn.
"Sao nàng lại tới đây? Thương Duật bị sao vậy?" Rất thông minh đã dễ dàng đoán được, bởi vì hắn biết chuyện mà Vũ Dương thật sự để ý không phải nhiều lắm, có thể để nàng không ngại cấm kỵ mà đích thân đến đây thì chuyện này hẳn chỉ có thể là liên quan đến Thương Duật mà thôi.
"Ngự công tử, mị độc chẳng lẽ không có cách nào để giải hay sao?"
BẠN ĐANG ĐỌC
[Edit] Thế thân khí phi
RomanceBạn đang đọc truyện Thế Thân Khí Phi của tác giả Huyết Thương. Thể loại: Cổ đại, ngược Nguồn : lanhlientam.wordpress.com Văn án: Chỉ vì âu yếm nam tử, nàng thay thế hắn muội muội, xa gả Khiết Đan; đêm tân hôn đến muộn của nàng phu quân giáp mặt cùng...