Chương 130: Chết Non.

135 2 0
                                    

 "Vũ Dương...." Thương Duật hoảng sợ ôm lấy Điệp Vũ Dương la lớn:"Mau mời đại phu, mau lên..."

Vừa đến Minh Thiên Viện, Hương Lăng nghe tiếng thét sợ hãi của Thương Duật liền đoán được có chuyện không đúng, thì ra chính mình vẫn đã tới chậm. Tiến vào đại sảnh, đập vào mắt chính một vũng máu lớn dưới đất, nàng cảm thấy thật choáng váng, cơ thể mềm nhũn có phần đứng không vững. Hương Lăng hít sâu cố lấy lại vẻ bình tĩnh rồi bước vào trong phòng.

Cảnh tượng trong phòng hết sức rối loạn, không ngừng có rất nhiều người ra ra vào vào, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng rống giận của Thương Duật. Hương Lăng đang được ba tì nữ dìu đỡ nhưng nhìn đến cảnh tượng trước mắt nàng cảm thấy cả người bất lực, càng nhìn trong lòng càng thêm chua xót. Lúc trước chính mình khi bị sẩy thai cũng không thấy Thương Duật khẩn trương thế này, nàng thật không muốn ganh tỵ so đo này nọ nhưng giờ phút này đứng tại đây chứng kiến mọi chuyện trước mắt, vẻ mặt nàng không thể khống chế mà trở nên tái ngợt dị thường, trong lòng cảm giác thật khó chịu.

Hương Diệp vừa đến, nhìn thấy nàng mặt mày tái nhợt, liền tiến tới vỗ nhẹ vào vai nàng, thấu hiểu nói:"Không cần quá để ý!". Trong khoảng thời gian này những chuyện phát sinh nhiều như thế, rất may mắn là Hương Lăng hiện tại đang có hắn ở cạnh, bằng không giờ phút này nàng không biết nên phải dựa vào ai đây.

"Ta không hận Vũ Dương, nhưng nhiều khi chứng kiến những chuyện đang bày ra trước mắt trong lòng tránh không khỏi có chút khổ sở ."

"Tốt, sẽ qua thôi" Sự tình càng lúc càng rối rắm, chuyện này chưa đi chuyện khác lại kéo tới làm cho người ta khó lòng trở tay.

Huynh muội hai người yên lặng nhìn những thị nữ ra ra vào vào. Mỗi lần nhìn đến chậu máu tươi kia được bưng ra, tâm nàng lại một lần nữa cũng bị co thắt lại, xem ra sự tình rất không khả quan.

Thương Duật gắt gao nắm chặt tay Điệp Vũ Dương, trong đầu không ngừng lặp lại câu nói của nàng trước khi hôn mê:"Ngươi giết hài tử của ta!". Nàng đã cố tình cự tuyệt hắn, cự tuyệt thừa nhận hắn chính là phụ thân của con nàng. Một câu nói kia của nàng đã thành công đem hai người phân cách, càng ngày càng xa, đồng thời cũng tuyên bố sự tuyệt vọng của nàng đối với hắn.

Hắn ngẩng đầu lên, liếc thấy máu kia giờ phút này cũng đã thấm đỏ cả nền nhà, tựa như những đóa hoa hồng ướt át kiều diễm đang nở rộ. Thương Duật đối với máu hắn không phải là chưa từng thấy qua, nhưng đây là lần đầu tiên hắn phát hiện màu sắc kia thật đáng sợ, ép chặt ngực hắn làm hắn cảm thấy thật khó mà hô hấp.

"Vũ Dương, ngươi rất kiên cường không phải sao? Ngươi phải cố gắng sống sót, phải sống cho thật tốt...." Khi nói những lời này, Thương Duật không hề phát hiện trong giọng mình đã hơi run lên, nghe rất thống khổ.

Dường như trải qua cả một thế kỷ, đại phu rốt cục lau mồ hôi trên trán, thở ra một hơi:"Vương gia, Điệp cô nương đã được cầm máu, chỉ là đứa nhỏ kia thật là xin lỗi không thể giữ được." Vốn đã có dấu hiệu thai nhi bị yếu, nay xảy ra chuyện đương nhiên khó tránh khỏi sự tình tới mức nghiêm trọng thế này.

"Đã không còn gì đáng ngại nữa sao?" Hắn sao lại luôn cảm thấy mọi chuyện hình như thật không đơn giản chút nào?

"Vì Điệp cô nương lần này đã bị mất máu quá nhiều, bởi vậy nên cần cấp tốc mà truyền thêm máu"

"Vậy ngươi nhanh chạy đi bốc thuốc bổ máu cho nàng, còn ở nơi này nhiều lời làm gì?"

"Á...." Không biết có nên nói ra phương pháp ấy không, tuy rằng đây là cách nhanh nhất nhưng cũng đồng thời làm thương tổn một người khác:'Là như vậy, Vương gia, phương pháp bổ máu nhanh nhất đó chính là đem máu của người khác rồi hầm nấu uống (lời tg: vì là truyện cổ đại nên chi tiếc này không hợp logic). Dĩ nhiên nếu bốc thuốc thì lại không tốt bằng chính máu người thật, nhưng máu này phải là lấy từ chính người có quan hệ quen thuộc mới được, bằng không người bệnh rất khó mà thích ứng.! Cứ mỗi ngày một chén, uống đủ ba ngày". Khó khăn duy nhất chính là ở chỗ này, máu trong cơ thể một người rõ ràng là có hạn, nếu như cho người khác uống thì bản thân người cho máu cũng khó tránh khỏi sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.

Hương Diệp đứng một bên nghe thấy những lời này, đang bước lên phía trước:"Dùng máu của ta, ta có vẻ..." Lời nói còn chưa dứt đã bị tình huống xảy ra trước mắt làm cho khiếp sợ.

Bởi vì hắn nhìn thấy Thương Duật lấy dao cắt tay chính mình, bên dưới đặt một cái chén để hứng, cho đến khi đã đầy một chén thế này mới quay sang đưa cho đại phu:"Mau nhanh đi hầm dược!" rồi hắn chỉ với đại lấy một cái khăn để cột lại miệng vết thương. Thương Duật làm xong, giúp nàng đắp lại chăn rồi cùng mọi người ra ngoài.

Từ đầu tới cuối sắc mặt Hương Lăng càng nhìn càng tệ, mãi cho đến khi ra khỏi tẩm phòng nàng mới từ từ hồi phục lại tinh thần.

Bên ngoài sắc trời giờ đã tối đen, ba người cũng không nói thêm lời gì chỉ là lẳng lặng ngồi đó, cuối cùng rồi từ từ đứng dậy trở về phòng.

Sáng sớm, Thương Duật nhận được tin tức từ chiến trường báo lại. Hôm đó sau khi đã đong đủ chén máu để bọn nô tỳ đi sắc thuốc, Thương Duật liền đi vào trong quân doanh. Mặc dù là thân thể có vẻ suy yếu nhưng khí thế của hắn vẫn hiên ngang không hề giảm. Khiết Đan thành nay còn có năm ngàn nhân mã, vô luận là thế nào lần này hắn phải xuất binh một phen, nghĩ vậy bèn sai người chuẩn bị ngày mai lên đường. Hắn đem mọi chuyện trong quân doanh phân phó chu toàn một lượt, sau đó mới an tâm mà trở về phủ.

Trở lại Vương Phủ đã là đêm khuya, mới nhắm mắt được hai canh giờ thì thấy trời đã dần sáng hẳn. Hắn vẫn như cũ cắt tay mình, hứng xong chén máu đưa cho nô tỳ, rồi mới dẫn theo năm ngàn quân mã mang theo vẻ mặt trắng bệch tiến đến Kiềm Minh thành.

Đại quân xuất binh đã được năm ngày Điệp Vũ Dương mới tỉnh lại, khi mở mắt ra người đầu tiên mà nàng nhìn thấy đó chính là Hương Lăng:"Ta muốn gặp Hương Diệp!" Câu nói đầu tiên của nàng không phải là hỏi về đứa nhỏ tội nghiệp của chính mình, mà là tìm Hương Diệp.

Thương Duật quả thật là rất xem trọng, quan tâm nàng vì ngay cả chuyện chăm sóc nàng hắn cũng phải nhờ đến Hương Lăng:"Ca ca vừa rồi đã tới, chắc có lẽ ngày mai mới về, muội muội nghỉ ngơi trước đi dù sao thân mình muội cũng còn đang rất yếu!"

Nàng nghe lời nhắm mắt lại, nếu nàng không cố gắng chăm sóc bản thân cho thật tốt dù trong lòng có trăm ngàn ý tưởng thì chúng cũng chỉ là một giấc mộng không thực mà thôi, cho nên điều nàng duy nhất có thể làm giờ đây chính là phải cố gắng mau chóng bình phục. Từ khi nàng tỉnh lại cũng không hề hỏi Thương Duật đã đi đâu? Càng không hỏi vì sao mình lại nằm trong Minh Thiên viện, chỉ là ngoan ngoãn ngày ngày uống thuốc, nghỉ ngơi, làm tất cả những chuyện đại phu đã căn dặn.

Hương Diệp sau khi nàng tỉnh lại qua ngày thứ hai mới tiến đến, khi đó Hương Lăng đã quay trở về Bích Vân hiên, nên nàng cũng không ngại thẳng thắn mở miệng:"Hương Diệp, ta phải rời khỏi đây!"

"Sao?"

"Ta phải rời khỏi Vương Phủ!" Điệp Vũ Dương nhìn thẳng vào hắn không chút ngần ngại nói ra:" Ngươi đã từng đáp ứng với ta"

Hương Diệp gật gật đầu:" Không sai, nhưng tại sao chứ? Mọi chuyện không phải đã được giải thích rất rõ ràng rồi sao?"

"Không, Hương Diệp, đây không phải là vấn đề giải thích hay không. Ta hỏi ngươi, ngươi có phải thật sự rất yêu thê tử của mình không?"

Nhắc tới liền thấy vẻ mặt Hương Diệp thay đổi nhanh chóng, hắn mỉm cười hạnh phúc:"Đúng vậy, rất yêu!". Năm đó hai người họ đã cùng nhau nếm trải không ít, cùng vượt qua rất nhiều khó khăn, tuy rằng mọi chuyện giờ đã tốt đẹp nhưng thời gian hắn cùng thê tử chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều.

Một nam nhân cao thượng như hắn thật rất hiếm có. Càng nói nếu kiếp này có thể kiếm được nam nhân như hắn một lòng với nữ nhân của mình điều đó quả thật rất hạnh phúc:"Hương Diệp, nếu ngươi thật lòng yêu thương thê tử của mình, ngươi chẳng lẽ lại tin tưởng thê tử của mình sẽ đi hại mình sao?"

"Chuyện đó tất nhiên là không, yêu thương một ai đó chính là hứa hẹn một đời một kiếp, không thể vì một chút hiểu lầm mà không tín nhiệm nàng? Chúng ta..."Ý thức được Điệp Vũ Dương muốn nói gì, Hương Diệp vội vàng dừng lại không dám tiếp tục mở miệng.

"Đúng vậy, đương nhiên phải là như thế, nhưng tình yêu của vương gia quá mức đáng sợ làm cho ta thật không thể gượng dậy nổi. Hương Diệp ta sợ tương lai một ngày nào đó, nếu ta tiếp tục ở lại đây, bản thân mình sẽ bị biến dạng thành một Điệp Vũ Dương khác mà ngay cả ta cũng không thể nhận ra." Điệp Vũ Dương trong lòng nhẹ thở dài một hơi, khó khăn mở miệng:"Nơi này thật quá là phức tạp, mà sinh mệnh của ta thì chỉ có một, quả thật không thể chịu đựng quá nhiều tranh đấu."

Đúng vậy, bản thân hắn cũng cho rằng Điệp Vũ Dương quả thật không thích hợp ở lại trong Vương phủ này. Vì nàng quá mức nổi bật nên càng thu hút thêm nhiều kẻ đối nghịch. Dù sao nàng cũng chỉ có một thân, ban ngày dù có thể phơi mình dưới ánh nắng ấm áp nhưng rõ ràng nàng mãi vẫn luôn cần có một cái chăn bên cạnh, bởi vì ánh nắng kia dù có ấm áp thế nào vẫn không xóa đi sự cô độc đến lạnh lẽo trong lòng nàng. Còn đêm đến nàng phải một mình trong bóng đêm ngồi đó chờ đợi, nhưng phu quân của nàng chưa chắc sẽ ghé sang. Khi hắn đến nàng cần phải bày tỏ sự ôn hòa nhưng khi hắn không đến thì nàng chỉ biết đối diện cùng ngọn đèn đêm lẻ loi làm bạn.

Quả thật không khó mà hình dung được đây chính là cuộc sống của hầu hết những thê thiếp ở vương phủ, dù vô luận ra sao Điệp Vũ Dương cũng rất khó thích ứng, nếu không muốn nói là làm không được. Nàng nếu như biến thành một kẻ khác thì chẳng khác nào như đã mất đi chính mình, nàng thật sự không muốn nhìn thấy ngày đó, bởi vậy nàng phải ra đi.

"Khi nào lên đường?"

"Càng sớm càng tốt!"

"Được, vậy ta đi an bài!"  

[Edit] Thế thân khí phiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ