Nghe được giọng nói của hắn truyền đến nàng mới giật mình phát giác thì ra mỗi đêm lúc trong mộng bừng tỉnh lòng nàng vì nhớ đến hắn mà đau đớn dường nào, nàng cũng phát hiện thì ra trong mấy ngày vừa rồi nàng là cỡ nào mong mỏi, tưởng nhớ rất muốn nghe đến tiếng nói thuần hậu kia của hắn. Giờ phút này nghe được nó một lần nữa, trong lòng nàng liền dâng lên loại cảm giác đau lòng không thôi.
Nàng không dám quay đầu, chỉ là yên lặng đứng đó không ngừng rơi lệ. Lòng nàng lúc này quả thật vô cùng mâu thuẫn, giằng co, đối với Hương Lăng nàng cảm thấy rất bất công, nhưng cũng vừa vì mong mỏi hắn mà trong lòng như muốn điên lên.
Hương Lăng, chẳng lẽ chung quy ta chỉ có thể lựa chọn duy nhất đó là thương tổn người sao? Quá tàn nhẫn, thật sự là quá tàn nhẫn đi......
Thân mình ngay một khắc sau đó liền rơi vào vòng ôm ấm áp của hắn:"Như thế nào?? Chẳng lẽ nàng không còn muốn để ý đến ta nữa sao?"Đầu hắn nặng nề đặt tại vai nàng, tiếng nói nhẹ nhàng quấn quanh bên tai, lời nói thốt ra cũng không giấu được muôn vàn tưởng nhớ trong lòng hắn bấy lâu.
Hắn hơi cố ý dùng lực một chút, khiến cho vai nàng bất giác run lên, nhưng nàng hiểu rõ hắn đây là đang nhắc nhở chính mình không được quên hắn, không cho phép không đem hắn để vào trong mắt. Mỗi khi nàng đối hắn quá mức lạnh lùng thì hắn sẽ dùng đủ mọi phương thức khiến cho nàng không thể nào mà không chú ý đến, nhẹ chính là cắn nàng, còn nặng thì khi nào thấy máu hắn mới chịu buông tha nàng ra.
Nghĩ ngợi mông lung một hồi, nàng bất giác lạnh lùng lên tiếng trả lời:"Không có!"
"Vũ Dương, ta nhớ nàng!"
Thân mình thoáng cái trở nên cứng ngắt, bởi vì câu nói vừa rồi của hắn thốt ra nàng thật hoảng sợ tới mức thiếu chút nữa đã không biết hô hấp làm sao, mặt khác trong lòng lại điên cuồng gào thét vì vui sướng.
Nhớ nàng sao? Muốn đạt tới một mức độ thế nào mới có thể làm cho nam nhân kiêu ngạo như hắn mở miệng nói ra những lời này chứ?
Hắn không có chủ động lặp lại, chính là lẳng lặng chờ nàng xoay người, mà giờ khắc này nàng lại quên mất bản thân cần phải phản ứng thế nào. Nàng không phải thê hắn, thậm chỉ ngay cả một tỳ thiếp cũng không phải, nàng chẳng qua chỉ là nhờ mạo danh, thế thân đến đây thôi, nhưng không ngờ lại rất may mắn có được sự trân trọng cùng tình yêu của hắn.
Rốt cục không thể kiên nhẫn đợi câu trả lời của nàng, hắn nhẹ nhàng kéo người nàng ôm lại:"Vũ Dương, nàng kiếp này e rằng không có cách nào trở thành hiền thê lương mẫu đi." Những chuyện lấy lòng người khác nàng làm không được, mặc dù là hắn yêu cầu nàng cũng chưa từng nể tình mà phụ họa, hùa theo.
Chậm rãi nâng cằm nàng lên, đã thấy khuôn mặt của nàng giờ đã đầy lệ:"Làm sao vậy?" Hắn đưa tay nhẹ lau đi nước mắt trên mặt Vũ Dương, đau lòng nhưng cũng rất cảm động.
Đầu ngón tay thô ráp xoẹt qua hai má, mang theo một chút đau đớn, làm cho nàng từ trong trầm tư mà bừng tỉnh lại. Rơi lệ sao? Nàng nay tại sao lại thích khóc như vậy chứ?
Thật vất vả mới cố dưỡng cho thân mình khỏe mạnh đầy đặn một chút, trải qua mấy ngày không ngừng lo sợ giờ cũng bị gầy đi không ít:"Vũ Dương, cơ thể nàng gầy thế này, là vì nhớ ta hay sao?"
Như thế nào mà không có chứ, làm sao mà không có cho được ?
"Không cho phép nói là không có, càng không cho phép nói không nghĩ đến!" Hắn bá đạo tuyên bố xong, môi đã điên cuồng hôn lên môi nàng, không có ôn nhu, cũng không phải triền miên mà chỉ hoàn toàn là tưởng niệm đang không ngừng phát tiết, rót xuống thân thể nàng. Ngọn lửa nhiệt tình trong hắn càng lúc càng dâng cao mãnh liệt tựa như muốn chiếm cứ tất cả mọi ngóc ngách suy nghĩ của nàng.
Không giống như dĩ vãng hơi tránh né, nàng cũng bị lửa nóng đánh úp, mạnh mẽ đáp lại nhiệt tình của hắn.
Nụ hôn này tuy rất bá đạo; nhưng trừng phạt này lại quá mức ngọt ngào. Nếu nói khi còn sống nàng có quyền lựa chọn cho mình một khoảnh khắc đáng nhớ, có thể kéo dài mãi mãi thì nàng sẽ không do dự, tình nguyện mà chọn thời khắc này, bởi vì lúc này chỉ có nàng và hắn ngoài ra không còn một ai, càng không cần băn khoăn lo nghĩ chi nhiều.
Khi hắn buông nàng ra mới phát hiện môi nàng giờ đã hơi rươm rướm máu, mặc dù đau lòng nhưng hắn cũng rất hài lòng mà nở nụ cười:"Về sau nhớ kỹ phải lập tức mà phản ứng đáp lại biết không!"
Ngự Mạch đứng ở một bên, hoàn toàn nhìn thấy màn này, hắn không thấy có gì không ổn ngược lại còn rất thưởng thức:"Kỹ thuật thật kém cỏi!" Rồi sau đó hắn đưa mắt nhìn trộm Lãnh Mi còn đang đứng một bên, không kềm chế được mà thốt lên:"Lãnh Mi, ngươi mắc cỡ!"
Lãnh Mi nghe xong hùng hổ trừng mắt liếc hắn một cái, tay còn cố hướng hắn giơ ra nắm đấm.
"Ngự Mạch, nói chuyện đàng hoàng trước!"
Chỉ một câu kia làm cho Ngự Mạch sợ tới mức thiếu chút nữa từ trên ghế mà té xuống:"Đại ca, ngươi không có lầm chứ?" Hắn khẩn trương cố đem tâm tình bình ổn đi xuống:"Ngươi làm cho ta vất vả nhiều ngày thế này, vậy mà mới chỉ nhìn có một chút như thế cũng không thể sao?"
Xem nhẹ oán thán vừa rồi của Ngự Mạch, Thương Duật đưa tay nhẹ chạm lên đôi môi giờ đã bị sưng đỏ của nàng, ôm nàng ngồi xuống bên cạnh:"Yên tâm, chẳng phải cũng đều rất kích thích à!"
"Vậy mà ta còn tưởng rằng thời điểm lúc đưa tang ngươi mới thật sự kích thích chứ." Ngự Mạch nhướng mày không cam lòng đối lại hắn, khó hiểu lên tiếng:"Vì sao? Không phải chúng ta sớm đã kế hoạch tốt cả rồi à?"
"Bởi vì hắn không phải là người bạc tình nên sẽ không làm như vậy, mà Vương phi mặt khác đã không thể đợi thêm được nữa!." Thương Duật nghe được nàng hiển nhiên cứ thế công khai khen ngợi hắn nên ngoài mặt tuy không hờn giận nhưng bàn tay đang đặt bên hông nàng lúc này bỗng hơi dùng sức một chút. Thấy hắn không nổi giận môi Vũ Dương liền nở nụ cười, nam nhân này đúng là không có thói quen bị người ta thẳng thắn nói ra nhược điểm của mình đây mà:"Rất đau!"
Nàng nhẹ giọng kêu lên, nàng biết nếu như nàng còn không lên tiếng, sợ là hắn sẽ càng tăng thêm lực đạo mà thôi! Phối hợp ăn ý như thế đã muốn biến thành một loại thói quen mỗi khi bọn ở chung một chổ, hắn đã từng nói qua, đau, nàng không được cố chịu đựng, hắn muốn nàng phải nói ra bằng không hắn sẽ làm cho nàng càng đau đớn hơn. Nàng đương nhiên cũng biết rõ hắn là người nói được làm được cho nên không chút ngại ngùng mà kêu ra thành tiếng.
Lực đạo bên hông thoáng cái được thả lỏng, ánh mắt Thương Duật giờ đây có hơi nheo lại như đang trầm tư suy nghĩ:"Như vậy cứ coi như đơn giản làm cho những kẻ đắc tội với ta có cơ hội giảm bớt tội nghiệt một chút đi, nhưng mà tử tội thì vẫn không thể tha."
Biết quá rõ Thương Duật, nên Ngự Mạch chỉ đành bất đắc dĩ mở miệng:"Đáng lẽ ra còn muốn nhìn thêm một chút, dù sao thì khi cầm quân ngươi là kẻ có rất nhiều mưu kế, nay e là không có cơ hội rồi." Vốn định là đến lúc đưa tang thì tiến hành thực hiện kế hoạch, có như vậy thì mới nhìn rõ được chân tướng ai mới là kẻ thật sự trung thành, cho dù sống chết cũng đi theo Thương Duật.
Thương Duật nghe vậy, không trả lời vội, chỉ đứng dậy, ôm Điệp Vũ Dương bước vào bên trong:"Đợi tương lai ta sẽ cho ngươi có cơ hội nhìn thấy."
Vừa trở lại trong phòng, Thương Duật liền đem nàng đặt trên giường, hai tay nắm chặt hai bên vai nàng, ánh mắt nhìn nàng thật sâu:"Nàng là đang âm thầm lảng tránh ta sao?" Từ khi chính mình đột ngột xuất hiện về sau, tuy là bề ngoài nàng nhìn vào giống như rất nhiệt tình, nhưng lại vô tình mà cố ý trong lúc đó đem khoảng cách bọn họ kéo ra, đem hắn tách biệt ra bên ngoài.
Mặc dù nàng làm được như vậy không chút sơ hở, nhưng hắn hiển nhiên vẫn có thể dễ dàng nhìn ra. Nghe được lời này, ánh mắt nàng thoáng hơi lưu chuyển, lại nhìn đến khuôn mặt kiên nghị kia giờ đang bị ánh sáng rọi vào, phát ra một tầng sáng mờ nhạt, tuy rất nhu hòa nhưng cũng không làm giảm đi dù chỉ là nửa phần kiên định của hắn.
"Nàng nói!" Tuy rằng thái độ bên ngoài hơi không hờn giận, nhưng nàng biết cơn phẫn nộ của hắn giờ đã muốn chậm rãi mà lan tỏa, ngay cả bàn tay đang nắm hai bên cánh tay nàng giờ cũng vô thức mà tăng thêm lực đạo làm cho nàng bắt đầu cảm thấy đau đớn.
Cơn đau truyền đến làm cho nàng không thể nào không mở miệng lên tiếng:"Vương phi so với thiếp càng đáng thương hơn." Bởi vì biết trước kế hoạch của hắn nên lòng nàng lại càng đau, càng thương tâm hơn, không ngờ hắn ngược lại có thể xem nhẹ Hương Lăng như thế, cho nên vì Hương Lăng nàng đành phải làm tổn thương tình cảm bọn họ trong lúc này mà thôi.
Mâu gian thoáng cái liền hiện lên một tia khổ sở:"Vậy còn nàng phải làm sao bây giờ?" Nếu tương lai thật sự có báo ứng, xin cứ hướng hắn mà trút xuống, hãy để một mình hắn gánh chịu lấy hậu quả, trả giá cho tình yêu của hai người.
Vào thời điểm không thích hợp, lại gặp được chân mệnh thiên tử của đời mình thì đó chính là sự thống khổ lớn nhất trong đời này của Vũ Dương. Năm đó đối với tất cả mọi chuyện xảy ra nàng hiển nhiên có thể chịu đựng, nguyên tưởng rằng bản thân có thể xem nhẹ ánh mắt đầy ưu thương của Hương Lăng, lại cho rằng bản thân có thể không cần tổn thương nàng, chỉ mong có thể lẳng lặng mà canh giữ bên người Thương Duật. Nhưng đến thời điểm mấu chốt, hắn lại có thể xem nhẹ cho nỗi đau trong lòng của Hương Lăng, đem nàng đặt vào trong hoàn cảnh rối rắm thế này, làm cho nàng làm sao có thể không xem bản thân mình mới chính là kẻ đã gây ra thương tổn lớn nhất cho Hương Lăng cơ chứ?
Nghĩ vậy nên môi nàng chậm rãi mà nở nụ cười:"Mặc kệ dù thiếp đây có thế nào cũng không quan trọng vì đối với những chuyện đang xảy ra, người thứ hai cảm nhận nỗi sợ hãi kia nhất đó chính là Vương Phi!" Nàng không phải không cảm thấy lo lắng cùng sợ hãi, nhưng nàng không thể không vì Hương Lăng mà không cố níu kéo, cứu vãn, càng không muốn nhìn thấy Thương Duật đối nàng ta quá tuyệt tình như vậy. Trong lòng tuy đang rất đau nhưng nàng hy vọng có thể vì nữ nhân kia mà làm một chút gì đó.
Một câu nói ra tựa như sấm chớp giữa trời quang, hoàn toàn đập nát tĩnh lặng khó mà có được giữa bọn họ lúc này.
Thương Duật giống như vừa bị sét đánh, rất khó chấp nhận sự thật này, hắn nhìn nàng thật sâu rồi vô thanh vô thức từ từ lùi lại, đem chăn đắp lại cho nàng xong hắn nói:"Nếu nói mọi chuyện với nàng không can hệ gì, vậy hãy nghỉ ngơi cho tốt!" Hắn biết nàng vẫn giống như trước kia sẽ một mình đứng ra chấp nhận, gánh vác hết thảy. Như vậy nhớ lại hắn thà rằng năm đó mình cho dù có phải chịu bầm thây vạn đoạn cũng không hy vọng gặp được Hương Lăng, để không phải bất lực lâm vào tình cảnh như hiện tại, cô phụ tình ý của Hương Lăng như vầy.
Hắn từng bước rời đi, tựa như đang từng bước mà giẫm nát lòng mình.
Nhìn mỗi một bước này của hắn dù biết lòng mình sẽ đau cả đời, nhưng nàng cũng không oán không hối.
Điệp Vũ Dương biết rõ bản thân mình cho tới bây giờ cũng không phải là người lương thiện gì, ngay từ khi bắt đầu nàng đã không phải, chính nhờ vào danh hiệu quận chúa mà nàng có thể sống được tùy ý tự tại thế này; đoạt phu quân của Hương Lăng mà nàng còn sống được rất hiển nhiên, đoạt chân tình Thương Duật mà nàng một chút xấu hổ cũng không có. Nhưng nay nàng thế nào lại có cảm giác bị lương tâm khiển trách chứ? Trong lòng vốn đã loang lổ rất nhiều vết thương giờ phút không ngờ lại còn bắt đầu rỉ máu.
Sáng sớm hôm sau Hương Lăng trong một thân hỉ phục lộng lẫy thất thần ngồi nhìn chính mình trước gương. Hôm nay mái tóc nàng được tỉ mỉ búi lên cao, trên đó còn cài rất nhiều châu hoa, nhưng mũ phượng đội trên đầu hôm nay sao trở nên quá nặng nề, tựa như đang có ngàn cân làm cho người ta thật không thể nào thở nổi. Sắc mặt mấy ngày qua vốn dĩ tái nhợt, không ngờ được trang điểm kỹ lưỡng mà nhìn vào cũng trở nên hồng nhuận. Nhưng chỉ là ánh mắt kia lại cũng không che giấu nỗi tang thương, ngay cả nhìn đến cánh môi mọng được tô đỏ thẫm lại thấy chúng chẳng khác gì máu tươi thật làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Ngày vui tự nhiên tặng phẩm cũng không thể thiếu, buồn cười hơn đó chính là trong lúc trượng phu nàng tang chế còn chưa qua hết, mà nàng không cách nào chọn lựa phải từng bước đi trên còn đường oan nghiệt này.
"Vương phi, giờ lành đã...."Chờ một bên đã lâu, bà mai tốt bụng lên tiếng nhắc nhở, không ngờ bị lệ khí toát ra từ người Hương Lăng làm cho cả kinh thoáng chốc những lời còn đang nói dở đành phải thu trở về.
Nàng vươn tay nhấc lên cánh hoa màu trắng, đem nó chậm rãi cài lên búi tóc mình, trong lòng lại âm thầm cảm thán trước sự thanh khiết của nó.
"Vương phi, không được a..... không được."
Hỉ khăn tiếp theo liền phủ lên trên, cũng che lấp lại vẻ mặt thản nhiên, bình thản của nàng, thoáng cái dường như còn thấy một chút ý cười trong đó :"Đi thôi!" Thân mình có hơi nặng nề được Linh Nhi một bên nhẹ dìu đỡ từng bước tiến lên phía trước.
Đại hôn nhưng lại không có kiệu hoa lộng lẫy, không có tiếng khua chiêng gõ trống náo nhiệt càng không có tân nương giai nhân bộ dạng ngượng ngùng, e thẹn mà khắp nơi chỉ là tràn ngập bầu không khí nặng nề, u oán.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Edit] Thế thân khí phi
RomanceBạn đang đọc truyện Thế Thân Khí Phi của tác giả Huyết Thương. Thể loại: Cổ đại, ngược Nguồn : lanhlientam.wordpress.com Văn án: Chỉ vì âu yếm nam tử, nàng thay thế hắn muội muội, xa gả Khiết Đan; đêm tân hôn đến muộn của nàng phu quân giáp mặt cùng...