Chương 146

67 1 0
                                    

  Thương Duật tay chân thoáng cuống quit cả lên nhưng rất nhanh liền tiếp được thân mình đang ngã xuống của Điệp Vũ Dương, miệng đồng thời gọi lớn:"Tiểu Hồng, mau chạy nhanh đến gọi Ngự Mạch đến đây mau!" Từ khi nàng nói không cần đại phu trong phủ đến thăm hắn cũng theo bản năng không yêu cầu người đến gọi bọn họ khi có chuyện nữa.

Hắn đỡ lấy thân thể của nàng, chậm rãi dìu đến trên giường. Mấy ngày nay cũng không biết nàng là vì chuyện gì sắc mặt nhìn vào trông rất tái nhợt, khó coi vô cùng.

Ngự Mạch rất nhanh liền đã tiến đến đây, như sớm đã có chuẩn bị, tốc độ tương đối nhanh hơn so với thường ngày.

"Ngự Mạch, ngươi mau nhìn một chút xem!" Không muốn làm chậm trễ thêm, Thương Duật nhanh chóng lui ra, để cho Ngự Mạch có thể đến bắt mạch cho Vũ Dương.

Ngự Mạch làm bộ như bắt mạch, vốn trong trong lòng có nhiều lời chuẩn bị nói ra, nhưng nhất thời bị mạch đập của nàng làm cho ngây dại, cũng quên mất không biết phải nói cái gì. Mãi thật lâu sau hắn vẫn còn chưa định thần lại.

Thấy bộ dạng Ngự Mạch chuyển biến như thế làm cho tâm Thương Duật cũng bị treo ngược lên cao:"Làm sao vậy?" Sẽ không, nàng nhất định không có việc gì, bọn họ dù sao cũng chỉ vừa mới bắt đầu tốt đẹp lên thôi.

Ngự Mạch bị hắn làm giật mình, bắt đầu vò đầu :"Cũng không có việc gì cả, nàng chỉ có thai mà thôi!"

"Cái gì?" Thương Duật gắt gao bắt lấy cánh tay của Ngự Mạch, rất kích động mở miệng:"Ngươi nói nàng có mang sao?"

"Ta nói ngươi làm ơn trước buông tay được không? Không phải ai cũng như ngươi, cơ thể đều làm bằng sắt đá." Bả vai bị tên này dùng sức nắm chặt như thế e rằng đến xương cốt của hắn giờ cũng muốn rã ra đi. Ngự Mạch đẩy tay hắn ra nói :"Ừ, nàng có thai!"

"A? Sao lại có thể như vậy?" Thiên hạ trên giường vốn là đang giả bộ ngất xỉu, không ngờ thình lình tỉnh lại, nhìn đến Ngự Mạch :"Ta có hài nhi trong bụng sao?"

Ngự Mạch cảm thấy chuyện trước mắt quả thật rất buồn cười, Điệp Vũ Dương này quả nhiên không phải là người có khiếu diễn trò, cũng may mắn là nàng nay đã có một lý do để vịn vào:"Đúng vậy, đã có thai!"

Thương Duật tức giận trừng mắt liếc nàng một cái, cả Ngự Mạch nữa, đúng là hai cái kẻ dở hơi mà.

Thấy hắn trừng mắt với mình, Điệp Vũ Dương thế này mới hoảng hốt, nhớ lại giờ phút này nàng chẳng phải là nên hôn mê hay sao? Này thế nhưng giờ lại tỉnh, tự nhiên nhìn vào làm sao giống như người vừa mới hôn mê chứ, bộ dạng áy náy nhìn hắn một cái:"Ách, ta cũng không phải cố ý!" Bởi vì sự tình xảy ra trước mắt còn gián tiếp làm cho Thương Duật hoảng sợ nên nàng chỉ đành lên tiếng hướng Thương Duật xin lỗi.

"Cái gì mà phải cố ý hay không? Nàng vốn chính là cố ý!" Thương Duật tức giận nhìn nàng, nữ nhân này tại sao đã có hài nhi lại còn cảm thấy có lỗi cơ chứ?

"Ngự Mạch, ngươi làm gì mà trừng nàng như vậy?"

"Thương Duật, ngươi thật quá là khi dễ người ta mà" Hắn ngẩng cao đầu, lại cố tình không thèm nhìn đến Thương Duật, bắt đầu giở tính trẻ con lên tiếng:"Ta còn chưa nói xong đâu. Trước là chuyện có thai còn sau đó là...."

"Là cái gì?"

"Vũ....Điệp cô nương thân thể quá yếu, sợ là không thể đảm bảo giữ được đứa nhỏ trong bụng!" Hắn quả quyết ánh mắt Thương Duật lúc này là dọa người cỡ nào, hắn tuy nói mạnh miệng như vậy nhưng cũng không dám thở mạnh:"Ta cũng bắt được trong cơ thể Điệp cô nương có máu của ngươi, nếu là có thể cứ cách mỗi ngày lấy máu của ngươi để hầm dược pha thuốc cho Điệp cô nương uống, có lẽ còn có thể cứu chữa được!"

"Vậy chuyện đó không thành vấn đề!"

"Trong người nô tỳ có máu của Vương gia sao?"

"Không có, Ngự Mạch nói sai thôi!' Nhìn thấy Điệp Vũ Dương mi mắt hơi ướt, Thương Duật trong lòng vô cùng cao hứng nhìn nàng:"Nàng phải làm mẹ, cảm thấy rất cao hứng sao?"

Tuy biết hắn là đang cố tình nói sang chuyện khác, nhưng giờ đây lòng Vũ Dương cũng không quá bận tâm nói:"Có chút hơi sợ hãi!"

Hắn đến đỡ nàng ngồi dậy, đau lòng mở miệng:"Đứa ngốc, không nên sợ! Lần này tuyệt đối sẽ không để như lần trước, bổn vương nhất định sẽ bảo vệ mẫu tử hai người nàng bình an!"

Ngự Mạch lớn tiếng thở dài nhẹ nhõm một hơi, chỉ cần không để Thương Duật hoài nghi thì bọn họ sẽ thuận lợi lấy máu độc từ từ ra khỏi cơ thể hắn, vấn đề sau này cũng dễ giải quyết hơn rất nhiều. Chỉ có chuyện làm cho người ta cảm thấy buồn cười đó là bọn họ vốn định hôm nay theo kế hoạch Vũ Dương sẽ làm bộ té xỉu, lại không nghĩ trùng hợp đồng thời trong người nàng lại có mang, ngược lại càng thuận tiện cho bọn họ làm theo dự định đã sắp sẵn.

Vì không để cho chuyện Thương Duật chiết máu bị Ngọc Tố phu nhân phát hiện, Ngự Mạch chỉ phải dùng một cây đao cắt một vạch rất nhỏ trên đầu ngón tay hắn, sau đó trên miệng vết thương còn dùng một ít bột thuốc che lại, cũng không băng bó, nhìn bề ngoài sẽ không dễ gì mà phát hiện. Đương nhiên, phải viện lý do giải thích với Thương Duật, nói rằng chỉ có lấy máu bằng cách như vậy thì dùng mới hoàn hảo, nhưng hoàn hảo ra sao thì cũng không thể nói rõ được. Nhưng chính vì người cần dùng là Điệp Vũ Dương, hắn cũng không để ý nhiều, chỉ cần nàng không việc gì là tốt rồi.

Sau khi Ngự Mạch giúp đỡ chiết máu vài lần, thấy Thương Duật không thoải mái, tự nhiên, liền sau đó cũng thôi không làm, để Vũ Dương làm thay. Mới bắt đầu, bởi vì miệng vết thương không thể băng bó, nên nàng luôn phải tốn rất nhiều thời gian mới có thể làm cho nó dừng chảy lại.

Từ lúc Điệp Vũ Dương có thai, Thương Duật cũng trở nên vô cùng cẩn thận, buổi tối lúc đi ngủ hắn cũng chỉ dám hôn nàng, thời điểm dục vọng lên cao hắn chỉ là sờ soạng chỗ này chỗ nọ, nhiều khi nhẫn nhục không chịu nổi hắn liền đứng dậy đi tắm nước lạnh để hạ hỏa. Bởi vì Ngự Mạch đã từng nói qua, Vũ Dương thân mình hư nhuyễn, thời gian bốn tháng đầu tiên không nên cùng nàng ân ái, nên hắn liền cũng đem điều này ghi nhớ thật kỹ.

Nhân Hương Lăng và Điệp Vũ Dương cả hai đồng thời trước sau mang thai, Ngọc Tố phu nhân vì muốn chúc mừng tin vui này, cố ý triệu tập mọi người trong phủ cùng nhau dùng chung bữa cơm.

Nếu như bình thường, Điệp Vũ Dương đương nhiên có thể viện cớ không đến, nhưng lần này nàng cũng là nhân vật chính nếu như không đi, quả quyết không thể hình dung hậu quả sẽ thế nào.

Khi nàng cùng Hinh Nhi hai người đến nơi mới biết yến tiệc xem ra không phải xơ xài chút nào, còn có rất đông người đến dự. Nàng kiếm một chỗ khuất ngồi xuống, rồi giống như trước đây, một mình nhấm nháp thưởng trà, tay mân mê chạm nhẹ lên những hoa văn có hình khóm trúc màu xanh biếc được chạm trổ rất công phu, tỉ mỉ trên đó. Khi đầu ngón tay nhẹ chạm lên đó, nàng có thể dễ dàng cảm giác được hơi lạnh từ men sứ truyền tới, đồng thời thích thú thưởng thức những tia sáng lân quang không ngừng phát ra từ nó.

Hình ảnh nàng phản xạ ngược lại trong nước, màu nước trà xanh biếc phản chiếu đôi mắt trong suốt, tràn ngập lấp lánh những tia sáng hạnh phúc, trái tim nàng cũng theo đó từ từ rộng mở, đón nhận hạnh phúc. Nàng không cần tất cả những gì gọi là vinh hoa phú quý, chỉ nguyện có thể cùng hắn gắn bó cả đời như vậy thì nàng đã rất mãn nguyện rồi.

"Sườn phi dường như đối với những lời ta đang nói đây không hứng thú chút nào thì phải?"

Cho đến khi Hinh Nhi đẩy nhẹ một cái, Điệp Vũ Dương thế này mới giật mình ngẩng đầu nhìn lên, thấy mọi người đang đổ ánh mắt dồn về phía mình, nàng vội vàng lên tiếng:"Nô tỳ không dám!" Nàng đã cố giấu mình kỹ như thế không ngờ lại còn bị người khác "lôi ra" nên giờ đây không thể không lên tiếng.

Ngọc Tố phu nhân hừ lạnh một tiếng, không hài lòng nói:"Ngươi không dám, vậy còn không nhanh qua bên này ngồi xuống?" Rõ ràng tiệc tối này là vì nàng và Hương Lăng mà bà đã cố tình chuẩn bị, nàng bộ dạng lại giống như sợ mình lui không kịp, đã vậy còn ẩn núp tại một góc rất xa.

Yến tiệc tối nay là do chính bà làm chủ, đương nhiên vị trí chính giữa kia thuộc về bà ta, ngồi song song hai bên trái phải là Hương Lăng và Thương Duật. Điệp Vũ Dương lặng nhìn về phía Hương Lăng, lại thấy chỗ ngồi cạnh nàng đã có người, chỉ phải lẳng lặng đi đến, ngồi vào bên cạnh Thương Duật.

"Tam nương khoan hãy giận đã, hôm nay nếu người vì các nàng mà mở yến tiệc, nên cũng để các nàng được thoải mái một chút mới phải!" Tuy miệng nói thì nói là 'các nàng' nhưng kỳ thật cũng bất quá hắn là vì Vũ Dương mà lên tiếng.

"Bắt đầu đi!"

Mặc dù đây không phải là lần đầu bà lên tiếng làm khó Vũ Dương, nhưng Vương gia chưa bao giờ mở miệng bênh vực, một phần đó cũng là do trước đây Điệp Vũ Dương không chịu sủng ái. Nay thấy Vương gia thốt những lời này đương nhiên bà không khó nhìn ra hắn là cố ý che chở cho nàng:"Vương gia nói phải!" Bình thường bất cứ chuyện gì chỉ cần là bà không xử sự quá đáng, Vương gia hắn cũng sẽ không mở miệng xen vào, không ngờ hôm nay ở trước mặt mọi người hắn lại có thể làm vậy, đương nhiên bà cũng không nên vì thế mà để mất thân phận và thể diện chính mình.

Đến lúc dùng bữa, Điệp Vũ Dương kỳ quái phát hiện toàn bộ những món ăn trước mặt có rất nhiều dầu mỡ, làm cho nàng vừa nhìn thấy thôi chỉ thiếu điều đã muốn nôn mửa. Dịch vị trong hầu gian không ngừng tuôn ra, nhưng nàng vẫn cố nuốt xuống, không dám mở miệng, sợ hãi chỉ cần há miệng thì mọi thứ trong bụng sẽ nhất thời bị nôn ra hết. Nét mặt nàng cũng vì thế mà càng trở nên tái nhợt, trắng bệch, nàng hơi cúi mặt, cầm chặt lấy chén trà trong tay lên nhấm nháp.

Một bàn đầy thức ăn ngon, mọi người ai cũng đang thưởng thức thật vui vẻ, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt Vũ Dương không tốt, Thương Duật thỉnh thoảng âm thầm bảo hạ nhân đem đồ ăn trước mặt nàng đẩy sang cho những thê thiếp khác dùng. Nhưng cảm giác buồn nôn trong ngực Vũ Dương càng lúc càng dữ dội, không ngừng hoành hành, dâng lên trong cổ họng, thật khó mà nén xuống.

"Sao thế? Thức ăn không hợp khẩu vị hay sao?" Ngọc Tố phu nhân cẩn thận phát hiện thấy Điệp Vũ Dương khẩu vị không tốt, ra vẻ lo lắng nhìn nàng.

Tuy rằng Thương Duật đã bất động thanh sắc đem rất nhiều những món ăn đầy dầu mỡ trước mặt nàng dời đi, nhưng cũng khó để người ta không nhìn thấy:"Thật sự cảm thấy không khỏe sao?"

"Oa!" Một tiếng, Điệp Vũ Dương rốt cục đã không thể tiếp tục nhịn nữa, nôn vào cả người Thương Duật.

Trời ạ, đây chính là đã phạm vào điều tối kỵ, quần áo trên người Vương gia sao lại có thể tùy tiện để người ta làm cho ô uế chứ? Huống chi ở trước mặt nhều người như vậy. Toàn bộ tất cả mọi người đang có mặt tại yến hội bất thình lình không biết phải làm sao phản ứng lại. Điệp Vũ Dương này thật là, cứ nhìn bộ mặt đen thui của Vương gia lúc này rõ ràng là đã bị chọc giận rồi đây.

"Gia, thật xin lỗi, thật sự rất xin lỗi!" Tuy rằng sau khi nôn xong, trong người đã thoải mái rất nhiều nhưng lòng nàng cũng có chút lo lắng.

"Điệp Vũ Dương, ngươi thật là không biết phép tắc, lễ giáo gì mà!" Ngọc Tố phu nhân vô cùng giận dữ, chỉ nhất thời không đoán biết tâm tình Vương gia là như thế nào đây .

Không đợi Thương Duật mở miệng, Hương Lăng đã mỉm cười lên tiếng:"Tam nương, thật ra chuyện này cũng không tính là gì cả, hai ngày trước thiếp vì nôn nghén cũng đã làm bẩn cả người vương gia, chỉ là các người không biết đó thôi". Nói xong nàng hào phóng đứng dậy, đỡ Thương Duật đứng lên:"Gia, để thiếp thân hầu người thay bộ y phục mới."

Bị Hương Lăng lôi kéo rời đi, Thương Duật lo lắng nhìn Điệp Vũ Dương một cái, nhưng nhìn lại thân mình lúc này, hắn cũng không thể làm gì khác, nên nhanh chân đi thay.

Thương Duật vừa đi khỏi, Ngọc Tố phu nhân liền giở giọng châm chọc:"Chưa gì mà mắt ngươi đã để cao tận trên đỉnh đầu rồi, nay ỷ vào trong người đã có thai nên ngay cả Vương Gia mà ngươi cũng không để vào trong mắt sao!" Bà càng nhìn Vũ Dương thì càng cảm thấy không vừa mắt chút nào, một chút hảo ý cũng không có.

"Nô tỳ biết sai!" Trước đây, dù là đối với bất cứ chuyện khó xử thế nào, nàng hiển nhiên cũng không quan tâm, lại thêm tính tình đạm mạc của nàng, thì những lời này có thể coi như đã là thỏa hiệp tốt nhất.

Bà ta tỏ rõ thái độ chán ghét, hướng nàng không ngừng lắc đầu:"Hừ!" Liếc nhìn chung quanh mọi người một lượt, sau đó tiếp tục mở miệng:"Còn ăn uống thế nào nữa chứ?"

"Bẩm phu nhân, nô tỳ đã dùng rất thỏa đáng!"

Vừa vặn Thương Duật cũng mới thay xong bộ quần áo sạch sẽ khác bước ra, nghe thấy Ngọc Tố phu nhân mở miệng nói thế, liền nhíu mày mở miệng:"Nàng không thoải mái thì nên sớm trở về nghỉ ngơi đi!" Nói xong giục người hầu dìu Điệp Vũ Dương rời khỏi.

Vốn là Ngọc Tố phu nhân cũng đã muốn bỏ qua, lúc vô tình liếc qua phát hiện trên đầu ngón tay Thương Duật bị thương, liền kinh hô mở miệng:"Vương gia, tay người đã xảy ra chuyện gì?"

Điệp Vũ Dương nghe thấy bà ta hỏi, lập tức há hốc mồm. Nếu để cho Ngọc Tố phu nhân phát hiện chuyện bọn họ là đang chiết máu nhằm giúp hắn giảm bớt độc tố trong người, tránh nó ngày một chuyển biến nghiêm trọng, không biết bà ta sẽ còn làm ra chuyện gì đây. Cho nên đứng bên cạnh, nhìn thấy Thương Duật đang muốn nói ra sự thật, nàng liền vội vàng giành trước lên tiếng:"Bẩm phu nhân, chuyện là vì hai ngày trước nô tỳ không cẩn thận cầm kéo đâm trúng." Nàng giờ chỉ có thể nói như vậy, hy vọng Ngọc Tố phu nhân tin tưởng nàng là đang nói thật huống chi ở trước mặt mọi người mà nói mình đâm trúng Thương Duật, tất nhiên họ sẽ không lấy làm nghi ngờ nữa.

"Làm càn, thế nào mà ngay cả Vương gia ngươi cũng dám đâm trúng cứ!" Vừa dứt lời, Ngọc Tố phu nhân cũng liền vung lên một chưởng hướng về phía Điệp Vũ Dương đánh tới.

Thương Duật nhanh tay lẹ mắt liền bắt được cánh tay bà ta:"Tam nương, người muốn làm gì?" Hắn thật chán ghét nữ nhân động tay động chân, vả lại Điệp Vũ Dương hiển nhiên không phải là người thích đi để ý này nọ, nàng quá đạm mạc, nếu như bị Ngọc Tố phu nhân đánh có lẽ cũng sẽ không làm gì cả, càng coi như không có gì phát sinh, cho nên hắn không thể coi thường bỏ qua.

[Edit] Thế thân khí phiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ