Cũng không nghĩ lúc này người chạy đến che cho Vũ Dương lại chính là thân mình nhu nhược của Hoán Khê. Nàng cố đẩy Vũ Dương ra, lưỡi kiếm nhất thời theo đà chém xuống cánh tay, lưu lại đó một vết dài đầy máu trên đó.
Còn chưa kịp lên tiếng, cánh tay Thương Duật vung ra, thân mình Điệp Vũ Dương liền rơi vào vòng ôm của hắn. Thương Duật nhìn nàng lạnh lùng rống giận:"Nàng chạy nháo làm chi?" Tuy biết rằng nàng vì lo lắng cho hắn, nhưng hắn không muốn phải nhận bất cứ ân tình nào của Trục Nguyệt hoàng, càng không muốn nàng phải rơi vào nguy hiểm.
Bị hắn rống giận, Điệp Vũ Dương cũng không phản bác, chính là lẳng lặng nhìn đến thân hình Hoán Khê bị người ôm lấy.
Ngược lại Trục Nguyệt hoàng vừa nhìn thấy Hoán Khê bị thương liền phi thân đi qua, nhìn cánh tay phải đang chảy máu của Hoán Khê, ánh mắt hắn phẫn nộ trừng thẳng nàng:"Nàng sao lại ra nông nỗi như thế này chứ? Sao lại ngốc nghếch lấy cơ thể mình mà chắn kiếm cho người khác chứ?" Hắn nói thẳng thắn như thế, không ngại giờ phút này Thương Duật ở đây sẽ nghe được, có thể nhìn ra trong lòng Trục Nguyệt hoàng là cỡ nào để ý nữ nhân trước mặt này đây.
"Không có gì đáng ngại!" Hoán Khê cảm động nhìn nam nhân trước mắt. Dù đã bao năm trôi qua hắn đối nàng vẫn như ban đầu, chưa hề thay đổi dù chỉ một ngày.
Tránh được một tên đang tấn công đến đây, kiếm gió lạnh buốt phất qua bên tai, Thương Duật một tay dùng sức nhấc lên, thoáng chốc chỉ thấy trang sức khi nãy rơi đầy dưới đất. Cũng may chung quanh không có ai cản trở, Thương Duật ôm ĐiệpVũ Dương tránh sang một bên, thân mình xoay tròn một vòng, rồi lại một lần nữa xông vào đánh nhau với bọn thích khách. Dù biết trước mắt là nguy hiểm nhưng hắn và nàng nguyện cùng nhau đối mặt.
Hắn bản tính bá đạo, mặc dù đang trong tình cảnh khó khăn cũng cương quyết cự tuyệt sự tương trợ của người khác, nhất là từ kẻ đối đầu với mình. Cho nên ôm nàng đánh nhau tuy rằng nguy hiểm không kém, biết rằng phải làm cho nàng chịu khổ cùng mình, nhưng mà ít ra hắn và nàng coi như cùng nhau đối mặt, chia xẻ đau khổ, nghĩ đến như vậy thì sẽ không cảm thấy khó khăn nữa.
Dần dần khắp nơi xuất hiện thêm nhiều quan binh, hỗn loạn khi nãy mới dần dần bị khống chế, ổn thỏa đi xuống. Lúc này Thương Duật nhẹ thở ra một hơi, nhìn nữ nhân trong lòng vì hắn nãy giờ liều mạng chém giết mà sắc mặt cũng trở nên tái nhợt. Thương Duật thấy vậy liền nắm chặt lấy bàn tay nàng.
Đỡ Vũ Dương tiến đến bên cạnh Hoán Khê, hắn nhẹ vuốt cằm bày tỏ sự cảm kích hướng nàng nói:"Đa tạ!" Rồi cũng không liếc mắt nhìn đến Trục Nguyệt hoàng, cùng Điệp Vũ Dương nhanh chóng rời khỏi son điếm.
Mới ra đến cửa Thương Duật liền buông nàng ra, giận dỗi bỏ đi trước.
Dọc theo đường đi, Thương Duật vẻ mặt ngưng trọng, tựa như đã quên Điệp Vũ Dương đang đi phía sau. Tuy nhìn thấy hắn như vậy nhưng nàng cũng không quá để tâm, nàng biết hắn đang tức giận nhưng lại không hề tiến đến giải thích. Chuyện thế này hắn làm không đến nàng cũng sẽ không tự mình đi chuốc khổ.
Trở lại phủ, Lãnh Mi nhìn thấy hai người một thân chật vật, liền biết đã gặp chuyện không may. Nếu không phải Vương gia ra lệnh bắt buộc không cho đi theo, hắn cũng sẽ không như vậy mà ngoan ngoãn nghe lệnh ở lại phủ:"Vương gia, không sao chứ?" Hắn chỉ quan tâm duy nhất Thương Duật, chủ tử của mình.
"Không gì!". Nàng lẳng lặng đi theo bên cạnh hắn, thật vất vả giờ mới vào được tẩm phòng, nhìn thấy hắn vẫn chưa nguôi giận chút nào. Thương Duật liếc mắt nhìn thấy nàng bộ dạng tiêu sái đang từ phía sau bước vào, nghĩ nghĩ cơn tức lại càng lớn hơn.
Lúc này Điệp Vũ Dương vừa vặn nâng mâu nhìn lên, thấy hắn nổi giận như thế thì có chút kỳ quái :"Gia, người làm sao vậy?" Thiết nghĩ nếu còn không mở miệng, lửa giận của hắn không biết còn lớn cỡ nào.
"Bổn vương thế này nàng còn không biết sao?"
Bất đắc dĩ nhìn về phía hắn, Điệp Vũ Dương không muốn nhắc lại. Dù gì thời gian đã không còn sớm, vốn trên đường phong trần tới đây nàng sớm đã mệt chết được. Mặc kệ hắn, nàng đến sau bình phong rửa mặt, khi nàng lau mặt phát hiện hắn đang nhìn nàng không biết muốn nói gì đó, lai chỉ dùng ánh mắt bất mãn trừng nàng.
Điệp Vũ Dương bất giác có chút tức giận, nàng vốn không phải là người nóng nảy nhưng Thương Duật đã nói đến đây lại không nói tiếp, cũng không chịu bỏ đi bộ mặt thâm trầm kia, nếu là ngày trước nàng tất nhiên sẽ coi như không thấy, chuyện người khác muốn tức giận cũng không làm ảnh hưởng đến nàng, nhưng hắn hôm nay lại quyết không thuận theo mà buông tha, khó trách người như nàng cũng sẽ nổi lửa. Tuy là rất giận nàng vẫn chỉ là nghiêng người không nói rồi lướt qua bên cạnh hắn.
Vì quá mệt mỏi nên nàng đi thẳng đến giường nghỉ ngơi, để mặc Thương Duật đứng đó với phẫn nộ.
Không lâu sau, nàng hốt hoảng khi cảm nhận được hắn đang nằm xuống cạnh bên, yên lặng nhìn mình hồi lâu như là có chuyện muốn nói. Thế nào cũng chưa thấy lên tiếng, chỉ là sau đó nàng nghe hắn thở dài một hơi, nhẹ tựa đầu đặt nơi hõm cổ của mình.
Làm sao mà Điệp Vũ Dương còn có thể ngủ được chứ, nên đành lại phải mở miệng:"Gia, người đây làm sao vậy?" Qua giọng nói của hắn, nàng nghe ra được ngoài việc bất mãn hình như còn có chút mệt mỏi cùng bất lực.
Dường như là rốt cục cũng đợi được nàng lên tiếng, lúc này Thương Duật mới hung hăn nhìn nàng:"Điệp Vũ Dương, nàng thật là không có lương tâm mà!" Ánh mắt nhìn nàng đầy sát khí như muốn đem nàng xé nát nhưng trong đó cũng không giấu được sự thương yêu, chân thật đến mãnh liệt dành riêng cho nàng.
"Á, lại sao vậy?" Nỗi giận trong lòng hắn nếu còn không có phát tiết hết, e rằng đêm nay nàng khó mà ngủ yên ổn.
Thấy ánh mắt nàng tốt cuộc cũng dừng trên người mình, Thương Duật nhẹ cắn lên cổ nàng :"Nàng đây là hỏi cho có lệ?" Hắn không chút lưu tình, cắn nàng mạnh thêm một chút, nơi đó giờ đã bị ứ lại thành vết bầm rõ rệt.
"A!" Nàng đau đến thở hắt ra, hắn này là có thói quen cắn người không đổi đây mà, phỏng chừng sau này e rằng chính mình còn phải trải qua không ít khổ sở đi:"Gia, là người cố tình gây sự!"
"Nàng cũng biết sao, vừa nãy khi thấy nàng bị người ta đánh lén, nàng có biết bổn vương lo lắng cỡ nào không? Nàng đã không cảm kích thì thôi thế nhưng còn vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì" Thấy nàng muốn mở miệng nói, Thương Duật cũng không nghĩ bỏ qua :" Còn có, bị thương sao không lên tiếng, bổn vương đợi nãy giờ, vậy mà nàng vẫn im lặng không lên tiếng?"
Nàng thoáng cái thanh tỉnh, buồn ngủ kéo đến cũng bay đi mất, vô cùng cảm động nhìn hắn. Thì ra hắn luôn luôn lo lắng để ý cho thân thể chính nàng, mà nàng thì lại một chút cũng không hề biết. Kia bất quá là khi nàng đang liều mạng chạy đi, bị người ta đá trúng sau lưng mà thôi cũng không phải là chuyện gì nghiêm trọng.
Chẳng qua, sau khi nguy hiểm qua đi nàng cũng quên mất không để ý đến. Từ khi nào chính mình nhất cử nhất động, từng chút rõ ràng rơi hết vào trong mắt hắn?. Khi nào thì hắn đã thay đổi, vì chính nàng mà lo lắng? Khi nào thì sự an nguy của nàng đã thật sâu khắc vào tâm hắn chứ? Khi nào......
Nàng từ khi bắt đầu cuộc sống trên thế gian này đến nay, những chuyện làm cho nàng cảm động quả thật không nhiều lắm, những người có thể làm cho nàng nhớ được lại càng không có mấy ai. Không phải nàng trí nhớ không tốt, mà vì có quá nhiều chuyện trước đây không được như ý, nên dần dần nàng quên cả bộ dạng của người khác trông ra sao. Sâu tận đáy lòng nàng luôn tự nhủ nói với chính mình, chỉ cần không để ý nàng sẽ không bị thương, cho nên nàng chọn lựa không cho mình đi để ý. Từ khi gặp hắn, nàng vẫn đang không ngừng thuyết phục chính mình, chỉ cần không yêu, sẽ không bị thương tổn, đau lòng, cho nên mới xem nhẹ tình ý của hắn đang chầm chậm xâm chiếm quấy nhiễu lòng mình.
Hắn vì nàng đã làm rất nhiều chuyện, từng chút từng chút, càng ngày càng nhiều, mỗi một thứ dù nhỏ nhặt nhưng đều là rất dụng tâm. Cũng chính nhân lúc nàng không để ý, không muốn mình động tâm, ngược lại vô tình trở thành đối tượng cho người khác hâm mộ. Hết thảy mọi chuyện người khác không muốn nói đến, nàng cũng vờ như chưa từng phát sinh. Cho đến khi cảm tình ngưng tụ nhiều đến nỗi thành như nước lũ cuồn cuộn, như muôn ngàn sợi tơ nhện, âm thầm đem nàng quấn lấy càng lúc càng chặt, cho đến khi nàng không thể hô hấp được nữa thì mới phát hiện ra điều đó.
Thương, chính vì quá để ý, mà đau khổ lại chính là vì quá yêu.
"Như thế nào? Rất đau sao?" Thấy nàng không nói lời nào, Thương Duật không khỏi có hơi lo lắng.
"Không việc gì! Gia, không đau, nô tỳ không đau!" Mâu gian trở nên cay xót, nóng lên, nàng rất lâu chưa từng cảm động, giờ đây tại hắn mà nàng trở nên kích động thế này:"Nô tỳ về sau sẽ không vậy nữa, sẽ không!"
Hắn và nàng, cả hai không phải là người thích nhiều lời, cho nên dù trong lòng rất quan tâm đối phương, nhưng thái độ thì lại thờ ơ, cứng ngắt. Cho nên mỗi khi hắn gởi gắm ý tứ mà nàng lại không hiểu, điều đó khiến cho hắn tức giận thấu trời, mà Điệp Vũ Dương trong lúc đó lại càng lúng túng không biết làm sao. Hắn và nàng bản thân tựa như con nhím, cả hai chưa từng thật sự yêu ai, nên không hiểu yêu là gì. Cứ cho rằng yêu là phải đem đối phương giữ chặt bên cạnh, lại quên mất trên người mình mọc đầy gai nhọn, vô tình vì thế làm cho đối phương trở nên thương tích đầy mình, loang lổ máu me. Càng vì cả hai đều cố chấp, chưa từng nghĩ sẽ buông tha, cho nên mỗi một lần bày tỏ yêu thương cũng chính là một lần tổn thương lẫn nhau. Ngày qua ngày họ cũng chậm rãi học được cách giữ cho mình và người kia một khoảng cách, có thể ôm ấp sưởi ấm cho nhau khi đông giá hạ lạnh. Tuy rằng cảm giác ban đầu có hơi cứng ngắt, xa lạ, nhưng tình yêu chân thành mãnh liệt kia cứ không ngừng thăng hoa, lượn lờ bay bổng, chậm rãi thâm nhập lấp đầy trong tim cả hai lúc nào không hay.
"Ừ, nàng nói rồi thì phải làm được!". Đối với lời nói chính mình lúc này, hắn thấy có chút bất khả tư nghị (không thể tin được). Nhưng hắn biết mình giận dữ như vậy thì quả là rất không bình thường. Hắn đã không có cách điều khiển cảm xúc chính mình, mà hiển nhiên lý do đó chính vì nàng bị thương lại không lên tiếng, làm cho hắn thật sự rất tức giận, cụ thể hắn tức vì cái gì thì cho đến hiện tại bản thân hắn cũng không biết. Nhưng hắn thật cũng không muốn nghĩ nữa, chỉ là từ trong ngực lấy ra một vật gì đó hỏi nàng :" Thích không?"
"A?" Khi nàng ngẩng đầu nhìn lại, thấy trên tay hắn đang cầm một đôi khuyên tai, đó là món trang sức mà Hoán Khê khi nãy nói tới :"Nô tỳ không nhớ rõ là Vương gia đã mua khi nào!"
"Vũ Dương, nàng tốt nhất ngậm miệng cho bổn vương" Mỗi một câu nàng nói thật đúng là không có câu nào là không làm người phẫn nộ mà? "Để bổn vương đeo cho nàng"
"Nhưng mà nô tỳ không có lỗ tai!"
Vốn trong lòng đang hứng ý vui vẻ, lại bị một câu bất ngờ của Vũ Dương làm cho hắn thật không biết phải làm sao:"Vậy nàng cứ nhận lấy, sau này hãy đeo!" Thương Duật đột nhiên phát hiện hắn thật không biết gì về nàng cả. Hắn chủ quan cho rằng chỉ cần là nữ nhân thì đối với nấy thứ này sao lại không thấy hứng thú chứ? Chỉ cần là nữ nhân thì làm sao lại không có lỗ tai? Nhưng nàng quả thật không có, cái gì cũng không có. Theo như danh nghĩa đã là quận chúa của Mộ Vương phủ, nàng nên phải được cưng chìu, sủng ái mới đúng, nhưng tại sao ở trên người nàng hắn nhìn đến khắp nơi ngoài đau thương cũng chỉ là đau thương, chính vì thế cho nên về sau nàng mới buông xuôi, không biết làm gì hơn ngoài bắt mình chấp nhận hai chữ "nhận mệnh" này sao? :" Vũ Dương, nàng rốt cuộc là đã trải qua những gì?"
Lòng nàng hơi rung động, Điệp Vũ Dương không muốn nghĩ lại những gì nàng đã phải chịu trong quá khứ :"Nào có cất giấu gì đâu?" Nàng miễn cưỡng đem thân mình hướng hắn kề sát, che lại tầm mắt thương tâm của hắn đang nhìn mình chăm chú.
"Không nói cũng được!" Hắn khẽ cười một tiếng, không thèm nhắc lại, hai người cứ như vậy lẳng lặng ôm nhau. Hồi lâu sau mới nghe đỉnh đầu truyền đến một câu của hắn :"Nàng là đang giở trò để nhìn lén bổn vương sao?"
Vừa nghe xong, Điệp Vũ Dương lúc này đang trong trạng thái mơ mơ màng màng liền tỉnh lại. Suy nghĩ nhớ lại trong son điếm khi nàng nhìn lén bị hắn phát hiện nói một câu kia, cả người mất tự nhiên lập tức nhắm nghiền hai mắt, giả vờ như không hề nghe thấy.
Cảm nhận hô hấp của hắn càng lúc càng nặng nề, hơi ấm dần dần từ cổ lan khắp da thịt, Vũ Dương giờ mới ngẩng đầu nói:"Nô tỳ mệt chết đi.....". Đầu nàng nâng lên, vừa vặn bị môi hắn không biết đã chờ khi nào kiếp trụ. Nàng hốt hoảng há mồm, không tự chủ vươn tay ôm lấy cổ hắn, trong nháy mắt lại bị chiếc lưỡi linh hoạt của hắn thuận lợi tiến vào bên trong khoang miệng của nàng ra sức càn rỡ.
Mọi chuyện đều diễn ra thật tự nhiên, nàng cũng không một chút ra vẻ, ban đầu dù hơi bất ngờ nhưng dần dần cũng theo sự dẫn dắt của hắn, đón nhận ôn nhu. Nàng chậm rãi thả lòng, mặc hắn ra sức chiếm lấy, trêu chọc rồi dây dưa, quấn quanh một vòng lại một vòng. Nàng cảm nhận cơ thể hắn cũng dần nóng lên, truyền đến người nàng, làm nàng cảm giác đầu choáng mắt hoa, cả người mềm nhũn, không còn sức lực đuổi kịp động tác thành thục của hắn.
"Ô..." nàng nhẹ rên lên một tiếng, hai tay cũng vô lực nắm vào thắt lưng hắn :" Ta thật.....thật mệt mỏi.......". Mấy ngày liên tiếp một đường thẳng đến đây, cơ thể nàng sớm đã không còn sức lực, sao có thể chịu đựng hắn ép buộc đây.
Thương Duật thở hổn hển, thoáng rời khỏi môi nàng cười nói:" Vậy nàng nằm yên đó mà hưởng thụ, cứ để bổn vương giúp nàng là được!" Hắn một cái dùng sức, đem nàng lật lại, hạ thân nàng liền vừa vặn hạ xuống người hắn.
Nàng kinh ngạc nhìn hắn, tư thế này làm cho nàng thoáng cái bừng tỉnh, một chút buồn ngủ khi nãy cũng bay mất :"Gia......"
"Nàng thật lắm lời!" Hắn lấy môi mình chặn lại môi nàng, đem mọi ý thức còn sót lại của nàng hoàn toàn chiếm hữu, giờ chỉ có thể rộng mở mà đón nhận hắn. Cơ thể hắn không ngừng ra vào, đem cả hai dung hợp cùng một chỗ, di chuyển theo định luật từ ngàn xưa mãi không hề thay đổi, đưa cả hai lên cao trào hạnh phúc.
"Chỉ cần nàng thích, bổn vương không ngại mệt hơn....."
Khóe môi hắn dần dần cong lên rồi nở ra càng lớn, mang theo sự thỏa mãn, sau đó nhẹ nhàng hôn mi mắt đang buồn ngủ của nàng.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Edit] Thế thân khí phi
Storie d'amoreBạn đang đọc truyện Thế Thân Khí Phi của tác giả Huyết Thương. Thể loại: Cổ đại, ngược Nguồn : lanhlientam.wordpress.com Văn án: Chỉ vì âu yếm nam tử, nàng thay thế hắn muội muội, xa gả Khiết Đan; đêm tân hôn đến muộn của nàng phu quân giáp mặt cùng...