Chương 137: Ôn Tồn (2)

66 0 0
                                    

Thương Duật lẳng lặng nhìn nữ tử đang yên ổn nằm trên giường thượng, khuôn mặt nàng giờ trắng bệch, không còn một chút khí sắc nào. Thật ra hắn cảm thấy rất may mắn, may mắn vì nàng đã không yếu đuối buông tay đối với sinh mệnh bản thân. Còn nhớ rõ đêm đó chính mình điên cuồng giục ngựa, ôm lấy thân thể của nàng chạy như điên trên đường tìm kiếm y quán, trong lòng vô cùng khẩn trương cùng sợ hãi. Hắn thật không biết đã từ lúc nào sự sống chết của nàng lại gắn chặt với hắn như thế? Nàng chậm rãi, hiển nhiên trở thành nữ nhân quan trọng đối với hắn, quan trọng đến nỗi ngay cả bản thân hắn cũng không có cách nào khống chế suy nghĩ mình nữa.

Còn nhớ rõ lúc mới gặp nàng, nhìn thấy chiếc khăn hỉ bị gió thổi đi, thổi luôn cả bộ hỉ phục đỏ thẫm trên người, như muốn cuốn nàng theo nó, bay tới chân trời xa xôi. Quả thật ngày đó chứng kiến hình ảnh nàng như ảo như thực hắn rất khó mà quên được. Từ khi nào mà Thương Duật hắn lại bắt đầu lưu luyến, nhớ nhung đến nàng đây? Hắn thật không biết. Chỉ biết trong lúc hắn không đề phòng, nàng đã bất tri bất giác từng chút tiến sâu vào trong nội tâm của hắn. Mỗi một cái nhăn mày, mỗi một nụ cười của nàng đều làm cho hắn mê luyến không thôi. Nàng như cây thuốc phiện, mà hắn đã vô tình nếm thử, càng ngày càng nghiện, đợi cho đến khi bản thân phát hiện thì đã quá muộn, nó đã xâm nhập sâu tận vào trong cốt tủy, muốn dứt cũng dứt không được, cho nên dù chỉ là nhìn thất một xúc động rất nhỏ của nàng cũng làm cho tâm hắn đau đến tê liệt. Thương Duật âm thầm cảm thán có lẽ hắn giờ đã trúng độc quá sâu, mọi thứ cũng đã biến thành thói quen, không còn thuốc nào cứu chữa được nữa.

Hắn vô cùng trân quý những khoảnh khắc được nhìn thấy nàng mỉm cười, bởi vì trước giờ nàng cười rất ít cho nên hắn nhớ rất kỹ mỗi lần nàng vui vẻ. Nhưng còn nàng thì sao? Nhìn nàng lạnh nhạt, trên mặt luôn thường xuyên phảng phất sự vô tình nhưng trong tình huống nguy hiểm lại không chút do dự lấy tay mình chặn lại lưỡi kiếm kia cho hắn. Nàng là nên cần một loại dũng khí nào mới không chút sợ hãi để làm được như thế? Hắn thật không biết. Hắn chỉ nhớ được vẻ mặt Vũ Dương hơi mỉm cười vì chắn được nhát kiếm kia, nhìn thấy hắn bình an vô sự mà vui mừng, ngay cả mâu gian lãnh đạm thường ngày trong thời khắc ấy cũng lóe ra những tia sáng chói mắt làm cho ánh mặt trời cũng thất sắc, thu mình thành chấm nhỏ rồi lu mờ dần.

Hắn nhẹ nắm lấy bàn tay nàng, đại phu từng nói qua mặc dù là sau này khôi phục, lòng bàn tay cũng sẽ lưu sẹo:" Vũ Dương, nàng không định tỉnh lại ư? Chẳng lẽ nàng đối với ta đã thất vọng rồi sao?"

"Gia, người nên nghỉ ngơi một chút." Hương Lăng bước đến, cố gắng bắt mình nở nụ cười:" Nhạn tướng quân bọn họ vừa đến đây, hình như là có chuyện cần thương lượng.!"

Thoáng dời mắt, chợt nhận ra mình đã đến phủ này một thời gian :" Ừ, tốt! Nàng chăm sóc nàng ta một chút, tỉnh liền liền đến gọi bổn vương!" Thương Duật buông tay nàng ra, sau đó mới lưu luyến rời đi.

"Đó là điều thiếp thân nên làm!" Tiễn bước Thương Duật xong, Hương Lăng ngồi xuống cạnh giường, lẳng lặng nhìn Vũ Dương. Điệp Vũ Dương dĩ nhiên không phải là nữ tử đẹp nhất trong hậu viện, nhưng lại là người trầm mặc nhất, nàng cũng là người duy nhất không hề tranh thủ tình cảm của hắn. Thương Duật giữ nàng bên cạnh, đối với nàng mà nói nó chẳng qua giống như nàng vô tình bị một trận gió nhẹ thổi đến mà thôi. Vì gió nhẹ phớt qua làm cho nàng hơi mông lung, nên đành lười nhát nằm nghỉ; một khi gió nhẹ đổi hướng bất quá cùng nàng mà nói lại không khác biệt gì cả, tất cả đều là chuyện của tự nhiên.

Hận nàng sao? Thế nhưng dù không có Vũ Dương, thì nàng cũng hiểu rất rõ trái tim Thương Duật trước giờ chưa từng thuộc về mình. Không có Vũ Dương vẫn còn có nhiều nữ nhân khác, nàng cũng sẽ bại dưới tay bọn họ thôi. Nếu đã như vậy nàng thà rằng chấp nhận bản thân bại dưới tay Vũ Dương. Dù sao nữ tử này luôn lấy an toàn của mình đặt lên trước tiên, tùy thời tùy lúc thủ hộ cho mình :"Vũ Dương, cám ơn muội, cám ơn muội đã cứu lấy mạng của ta!" Lúc được Thương Duật ôm mình cứu lên, trong lòng nàng buồn vui lẫn lộn. Mừng là vì Thương Duật đã cứu mình còn buồn là phải chứng kiến Điệp Vũ Dương cứ như thế càng rơi càng sâu.

Mỗi ngày Hương Lăng đến thăm, đã nhìn thấy Thương Duật ở đây tự khi nào, mà hắn mỗi đêm cũng ở lại chỗ này, yên lặng ôm nàng vào lòng.

Ngày qua ngày có lẽ sẽ làm cho người ta cảm thấy rất là mệt mỏi, nhưng ngược lại không ai tỏ ra phiền chán cả, Thương Duật càng sẽ không, mà Hương Lăng cũng không.

Đêm đó Thương Duật vừa trở lại, hắn vốn định là gối đầu trên tháp nghỉ ngơi nhưng nghe thấy trên giường thượng nàng nhẹ "ưm" một tiếng. Thương Duật lúc ấy sợ tới mức toàn thân cứng đờ, tưởng rằng là mình đang bị ảo giác, chậm rãi chờ đợi một chút. Khi hắn chuyển mâu nhìn đến con ngươi trước giờ vẫn khép chặt của nàng đang từ từ mở ra, lúc ấy hắn mới kích động lên tiếng:" Vũ Dương, nàng tỉnh? Rốt cục nàng đã tỉnh?" Hắn thật sự vui sướng, nét cười lan tận đến khóe mắt, không ngừng phát sáng, quả thật làm cho người ta khó mà xem nhẹ.

"Ngươi là ai? Ta biết ngươi sao?" Thanh âm phát ra tuy khàn khàn nhưng không dấu được sự lạnh lẽo trong đó.

Nhìn theo ánh mắt của nàng, hắn biết nàng là cố ý:"Vũ Dương, nàng không muốn nhận ra bổn vương sao?" Mấy ngày qua lo lắng, không ngờ đổi lại là câu nói rất vô tình, hờ hững này đây, hắn làm sao mà không xót xa cơ chứ.

Điệp Vũ Dương xoay người, không muốn nhìn đến hắn:"Nếu là ngươi, ngươi nghĩ bản thân còn muốn nhận thức sao?" Nàng không hổ danh là người lạnh lùng, thân thế trọng thương thật không nhẹ, nhưng đầu óc lại rất tỉnh táo, ngữ khí phát ra không mang chút cảm xúc nào. Hắn trong lòng thầm nghĩ thế gian này e rằng chỉ có mỗi Vũ Dương nàng là làm được mà thôi!

Thật là xa lạ! Nàng so với trước xem ra lại càng lãnh đạm hơn. Điều này quả thật làm cho hắn thêm sợ hãi. Thương Duật tin tưởng bản thân mình lúc này rất muốn nổi điên:" Không được ngủ, Điệp Vũ Dương, nàng hãy mau đem mọi chuyện nói cho rõ ràng cho bổn vương!" Nhưng đáp lại hắn chỉ duy nhất là sự trầm mặc, là dung nhan lạnh tựa như băng:" Vũ Dương, ta thật sự không phải cố ý, không phải. Nàng hãy nghĩ xem nếu như nàng là ta, vào thời khắc kia nàng sẽ buông ai đây? Nàng quả quyết cũng sẽ làm như ta, sẽ cứu Hương Lăng!" Giờ khắc này hắn không còn nề hà thân phận mình là Ly Vương hay không, không hề để ý mình với danh phận cao cao tại thượng, là kẻ bá chủ nhất phương, mà hắn hiện chỉ là một nam nhân bình thường như bao người khác, đang chật vật, đau lòng cố gắng tranh thủ cho tình cảm của mình.

Đúng vậy, nàng biết nếu nàng có thể chọn lựa, nàng quyết cũng sẽ đi cứu Hương Lăng. Nhưng nàng lại không có cách nào bắt mình không đi để ý, vì chính chuyện đó đã làm tâm nàng rất đau, thật không có khả năng xem nhẹ nó! Cái loại cảm giác bị toàn bộ người trên thế gian vứt bỏ, sự đau thương trong một khắc đó làm nàng biết cái gọi là vạn kiếp bất phục, càng không ngừng nhắc nhở cho nàng biết đau đớn từ vết thương này là do chính hắn gây nên.

"Nàng có thể đánh ta, có thể mắng ta, nhưng không thể đẩy ta ra. Mặc dù nàng không muốn nói chuyện với ta cũng không sao, chỉ cần không rời bỏ ta mà ra đi là được!" Nữ nhân như vậy, không thể đem ra so sánh với những nữ nhân khác, ôn ngôn uyển ngữ thì có thể đá động đến họ nhưng không hề có chút tác dụng gì với nàng. Nàng có suy nghĩ của chính mình, có kiêu ngạo của bản thân, cho nên chuyện này không thể nói là dễ dàng gì.

Thấy nàng không thèm lên tiếng, hắn bước đến lấy cái hòm đựng thuốc, cởi bỏ miếng băng gạc đang quấn trên tay nàng. Dĩ nhiên khi nãy vì nàng quá kích động nên miệng vết thương bị chạm lại mở ra, giờ đã máu tươi đầm đìa. Đưa tay chạm vào mỗi một giọt máu kia, hắn cảm giác như mình chạm phải băng lạnh, không có chút độ ấm nào, giống như bộ dáng nàng hiện tại: thật lạnh lùng. Thế nhưng động tác của hắn lại rất cẩn thận, nhẹ nhàng còn có.... khẩn trương.

Làm xong hết thảy hắn đến bên giường, mãnh liệt đem nàng ôm vào trong lòng, nàng càng giãy dụa lại bị hắn ôm càng chặt. Cho đến khi Điệp Vũ Dương không chút lưu tình đột nhiên dùng sức cắn mạnh lên cánh tay hắn, nhất quyết không nhả ra, dù là rất đau nhưng Thương Duật một cái nhăn mày cũng không có.

Máu chậm rãi từ vết cắn chảy ra, mang theo hương vị tinh ngọt, mạnh mẽ của hắn tràn vào môi gian, từ từ chậm rãi chảy xuống yết hầu của nàng. Máu chảy càng lúc càng nhiều, tràn ra cả khóe môi của nàng, nhiễm xuống quần áo của hắn, in lên đó một màu hồng trông phi thường yêu diễm.

Không biết đã qua bao lâu nàng mới chậm rãi buông ra, mệt mỏi ngủ thiếp đi, trên khóe môi vẫn còn lưu lại máu của hắn. Thương Duật nhìn đến cánh tay bị nàng cắn đến máu chảy loang lỗ, cũng bất giác thấy thật đáng sợ.

Hắn đau lòng hôn lên khóe môi của nàng, liếm đi vệt máu còn đọng lại nơi đó chưa khô. Hắn trước giờ chưa từng thấy nàng kích động thế này. Giờ phút này nhìn nàng vẻ mặt thật khổ sở giống như tiên tử nhân gian lỡ trụy thân vào phàm trần, bị trần thế vấy bẩn không cách nào tẩy sạch, dù là cố gắng giãy dụa nhưng chỉ có thể bất lực từng bước trầm luân nơi đó.

Đêm hôm đó, Thương Duật nằm trên tháp thượng cùng nàng. Trong lúc ngủ mơ, hắn gắt gao đem nàng ôm chặt vào trong ngực mặc cho nàng có giãy dụa thế nào cũng không buông

Không biết qua bao nhiêu cái ban đêm nàng cắn cánh tay hắn đến mệt mỏi mà ngủ thiếp đi; bao nhiêu cái ban đêm hắn nhẹ hôn lên máu tươi tràn ra nơi khóe môi của nàng. Vết thương cũ chưa lành nay lại thêm vào vết thương mới, dù rất đau nhưng hắn chưa từng hối hận hay than vãn một lời.

Hương Lăng mỗi ngày vẫn thường qua lại sang thăm, cùng nàng nói chuyện phiếm một ít. Điệp Vũ Dương không nói lời nào, nhưng nàng cũng không ngại, đành tự mình nói chuyện một mình vậy. Tình cảnh bọn họ lúc này nhớ lại rất giống như khoảng thời gian trước đây, bất quá so với lần trước lần này Vũ Dương thương tâm có vẻ càng sâu hơn.

Hai ngày nữa chính là ngày hắn cùng Trục Nguyệt hoàng hẹn nhau ký ước. Thương Duật không thể không khởi hành đến Yết Thành một chuyến. Vốn là hắn nên sớm tiến đến, nhưng vì Vũ Dương lúc trước còn chưa tỉnh nên hắn phải nán ở lại đây. Sau nàng hôn mê tỉnh lại, thế nhưng chưa từng đáp ứng tha thứ cho hắn, nhưng xem ra bây giờ hắn không thể không hướng nàng mà đầu hàng.

Hắn muốn đi gặp đám người của Trục Nguyệt hoàng, muốn đối mặt với chuyện mà trước giờ hắn luôn cố tình tránh né, nghĩ đến trong lòng không khỏi dấy lên một trận co rút đau đớn:"Nương, con nhất định sẽ vì người báo thù, nhất định là vậy.!"

Tối đêm trước khi đi, Thương Duật theo thường lệ tiến đến chỗ Vũ Dương, thấy nàng vẫn đang lẳng lặng nằm trên giường thượng, hắn theo thói quen tiêu sái bước đến ôm nàng:"Vũ Dương, ngày mai ta phải đi!" Giống như cảm giác đuợc hắn sắp phải rời khỏi, Điệp Vũ Dương lần này không hề giãy dụa, chỉ lặng yên dựa vào lòng hắn.

"Ta với nàng nói chuyện một chút. Ta thật sự hy vọng sau khi trở về, tâm tình nàng có thể tốt lên, không cần phải tiếp tục thương tổn bản thân mình nữa." Khi Thương Duật hôn nhẹ lên trán nàng, Vũ Dương rõ ràng cảm nhận hắn có hơi run rẩy, tựa như chuyện kế tiếp hắn định nói đã quấy nhiễu hắn từ rất lâu:"Đó là chuyện xảy ra đã rất lâu...."

********

Ân tình giữa Thương Duật và Hương Lăng...

Mười năm trước, khi Thương Duật vẫn là một cậu bé 18 tuổi, còn chưa biết trời cao đất rộng là gì, suốt ngày chỉ biết ăn chơi lêu lỏng. Rồi một ngày kia mẫu thân tiến đến nói muốn dẫn hắn đi Hoàng thành. Lúc trước hắn hời hợt, không để ý là vì chuyện gì, thậm chí hắn chưa từng suy nghĩ tìm hiểu, ngược lại trong lòng cảm thấy rất cao hứng vì sắp được đi du ngoạn một chuyến ở Hoàng thành.

Sau khi đến Hoàng thành hắn cùng mẫu thân liền bị giam lỏng trong biệt viện. Đêm đó Trục Nguyệt hoàng còn đích thân tự mình tiến đến vì mẹ con hắn mà đãi tiệc tẩy trần, ban cho thật nhiều lễ vật mà hắn trước giờ chưa bao giờ thấy qua. Khi đó hắn rất không hiểu chuyện, cậy vào chuyện họ chắc là ít nhiều cũng nể mặt mũi phụ thân. Hắn cố tình làm cho Trục Nguyệt hoàng đế chờ mẹ con bọn họ, đến nơi lại bày ra vẻ không xem ai ra gì, nghênh ngang ngồi xuống.

Sau đó không lâu hắn ở Hoàng thành kết bạn với những kẻ giang hồ cẩu bằng hữu, suốt ngày chỉ biết lưu luyến chốn hồng trần. Mỗi ngày xuất môn hắn rõ ràng cảm nhận mẫu thân dường như có chuyện muốn nói với hắn, khi thấy hắn hướng mắt nhìn đến thì bà lại thôi, chỉ mỉm cười nói:"Đi chơi thì được, nhớ đừng có mà đánh nhau biết không?"

Tuy chỉ là thuận miệng đáp ứng, nhưng thật ra Thương Duật cũng chưa thật sự từng làm chuyện gì quá đáng cả, chỉ là mỗi ngày la cà du ngoạn. Khi phát hiện Hoàng thành là nơi mình đặc biệt yêu thích thì lại xảy ra một chuyện làm cho hắn trở tay không kịp.

Ngày đó sau khi cùng bằng hữu náo loạn một hồi, Thương Duật sớm liền hồi phủ. Mẫu thân trước giờ thường ngồi ở trong đại sảnh đánh đàn đọc sách, thế nhưng hôm nay khi hắn về đến lại không thấy bà đâu. Hắn cũng không mấy để ý cho đến khi đã đến bữa tối mới phát hiện sự tình có chút không thích hợp liền vội vàng chạy tới tẩm phòng của mẫu thân. Gần tới cửa hắn phát hiện trong phòng có một thanh âm xa lạ.

"Mộc Yên, ngươi thật sự rất xinh đẹp!" Giọng nói kia hắn không quen.

"Vương gia, ngài tha ta đi, Duật Nhi đã sắp trở về!" Ngọc Mộc Yên nhìn nam nhân ghê tởm trước mắt, thấp giọng cầu xin hắn tha thứ:"Ta không thể bị Duật Nhi bắt gặp mình thế này, hắn sẽ chịu không nổi!"

"Hừ, có cái gì mà chịu không nổi, Thương Kỳ có thể đem mẫu tử bọn ngươi tới Hoàng Thành làm vật hy sinh, ngươi sao lại còn để ý đến tên nghiệt tử của hắn chứ?" Phương Thân Vương tỏ rõ thái độ khinh thường, đôi mắt lóe lên nhìn nữ tử dưới thân, bàn tay không chút kiêng dè ve vỡn hạ thể Ngọc Mộc Yên.

"Không , không cần!" Nàng điên cuồng lắc đầu, đẩy nhẹ lên thân mình hắn:"Vương gia, cầu ngài không cần làm vậy!"

"Ngươi nói không cần liền không cần sao? Bổn vương còn chưa muốn đủ đâu, cũng chẳng phải là một liệt phụ trinh tiết gì cả! Thương Kỳ đưa ngươi đến đây đó là làm vật trao đổi, muốn bổn vương hướng hoàng huynh thỉnh cầu, muốn ngươi phải hầu hạ bổn vương vui vẻ, chẳng lẽ ngươi quên rồi sao?" Một chưởng hung hăn đánh vào bên mặt Mộc Yên, phân thân của hắn lại không kiêng nể mà đâm vào thật sâu trong cơ thể nàng:" Bổn vương còn chưa có chơi đã, ngươi phải biết ngoan ngoãn, tiếp tục lấy lòng bổn vương, còn chuyện của tên tiểu tử vô dụng kia thì phải biết điều gác qua một bên đi" Nói xong hắn xoay người, để Mộc Yên ngồi trên người hắn, tay hắn nắm lấy eo nàng không ngừng luật động.

Một khắc đó, xuyên qua khe hở hẹp nơi cửa sổ, Thương Duật thấy được nước mắt mẫu thân từng giọt từng giọt không ngừng rơi ra, nước mắt còn chưa kịp rơi xuống đậu trên người Phương Thân Vương thì đã bị nàng hấp tấp lau đi.

"Phanh" một tiếng, hắn đá văng cửa phòng, tuốt ra thanh kiếm bên hông, hướng Phương Thân Vương đâm tới:"Vô liêm sỉ, ta muốn giết ngươi!" Phương Thân Vương mặc dù công phu rất cao nhưng vì trong lúc nhất thời chưa kịp phòng hờ, nên bị kiếm kia vừa vặn đâm tới, không một chút cản trở.

Ngọc Mộc Yên nhìn kẻ vừa xông vào là đứa con yêu quý của mình, lập tức sắc mặt trắng bệch, cơ thể cứng ngắc, bất động ngồi trên người Phương Thân Vương.

Phương Thân Vương dùng sức đẩy Mộc Yên đang sững sờ ra. Hắn đương nhiên không phải là kẻ dễ bị bắt nạt. Hàng nămNamchinh Bắc phạt, tuyệt không phải là kẻ có thể ngồi trơ ra đó mặc người định đoạt, hắn nhanh chóng khoát ngoại bào lên người, lập tức xông vào đọ sức cùng Thương Duật.

Thương Duật tuổi trẻ tuy sung sức, nhưng cũng không phải là đối thủ của Phương Thân Vương, chỉ trong chốc lát đã bị Phương Thân vương đánh bại. Hắn còn ra lệnh thị vệ đem Thương Duật bắt lại tra tấn.

[Edit] Thế thân khí phiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ