Chương 143: Kinh Hồn Triền Miên (2)

71 1 0
                                    

  Tối đến lúc sắp nghỉ ngơi, Thương Duật quả nhiên đến đây. Hắn bước vào cửa không nói gì, chỉ là lẳng lặng ngồi trên giường nhìn Điệp Vũ Dương đang một bên rửa mặt. Nàng nhìn thấy hắn tiến đến thế nhưng một chút phản ứng cũng không có, giống như như những kẻ bình thường ra vào không khác, thậm chí cũng không có ý hoan nghênh. Ánh mắt nàng chỉ là hơi liếc nhìn hắn, rồi sau đó tiếp tục động tác của mình, giống như không hề bị hắn ảnh hưởng.

Hắn không mở miệng, nàng cũng thuận theo im lặng không nói.

Thương Duật cũng không nổi giận, chủ động lên tiếng trước:" Tối hôm qua là vì sao?"

"Nô tỳ không hiểu?" Nàng nhẹ nhàng chải chuốt mái tóc óng mượt của mình, liếc nhìn bản thân phản chiếu trong gương đồng, nhận thấy sắc mặt quả thật tái nhợt, còn có hơi tiều tụy. Không biết ai từng nói qua: một đóa hoa có đẹp cách mấy nếu không có ai thưởng thức thì nó cũng sẽ trở nên tiều tụy mà thôi. Nàng chính xác có thể dùng những lời này mà hình dung bộ dạng lúc này.

"Không hiểu là sao? Theo tính tình của ngươi nếu không phải vì có nguyên nhân nào đó, ngươi tuyệt đối sẽ không mặc cho bổn vương tùy ý như vậy!" Hắn đương nhiên rất hiểu nàng, chuyện nàng kiên quyết không muốn làm thì dù là bất cứ ai cũng không thể bắt buộc được nàng cả.

Có thể đoán được hắn sẽ hỏi như vậy, nàng đương nhiên cũng biết rõ hắn nên chỉ thản nhiên nở nụ cười:"Gia muốn đáp án thế nào đây?" Người trong gương đồng đang phảng phất nhìn nàng mỉm cười, bộ dáng thật rất dịu dàng.

"Ngươi...." Không được, hắn không thể nổi giận, nữ nhân trước mặt tuyệt đối có năng lực làm cho hắn điên tiết, không thể khống chế:" Là đáp án của chính ngươi!"

"Gia chẳng phải đã nói qua, người muốn nô tỳ vì Vương phi sinh đứa nhỏ không phải sao?"

Lửa giận đang ẩn ẩn trên mặt Thương Duật dần dần xuất hiện. Hắn thật không rõ nữ nhân này sao có thể dễ dàng kích thích, khơi mào lửa giận của hắn chứ:"Cho nên mới như vậy sao?" Hắn trầm giọng, nghe không ra có chút hờn giận nào.

"Bằng không, Gia nghĩ có thể là cái gì chứ?"

Tâm tình tốt đẹp của hắn cả ngày hôm nay bị một câu này của nàng làm cho hỏng bét. Hắn bật dậy, một câu cũng không nói thêm liền bỏ đi ra ngoài. Hắn đúng là thật sợ hãi chính mình, sợ mình nhịn không được sẽ đem cái đầu nàng bóp chết.

Kinh ngạc nhìn đến cánh cửa bị sập thật lớn, kéo theo âm thanh vang vọng, Điệp Vũ Dương chỉ biết cười khổ. Chỉ có thể làm như vậy nàng mới có thể đem tâm tình chính mình dấu kín sao, nhưng đó chỉ là chuyện trước kia, hiện tại nàng đã không làm được nữa rồi. Nàng đem mọi thứ thu thập thật tốt, yên lặng lên giường nhắm mắt nghỉ ngơi.

Lại một lần nữa cửa lớn bị người ta đẩy ra, kèm theo là tiếng gầm giận dữ của hắn:"Nếu ngươi chỉ muốn vì Hương Lăng mà sinh đứa nhỏ, vậy dựa vào cái gì mà bổn vương không cho ngươi chứ?" Tuy rằng giọng hắn tức giận, nhưng cử chỉ lại vô cùng mềm nhẹ, dịu dàng.

Kể từ lúc đó, Thương Duật mỗi đêm đều nghỉ lại đây. Ngẫu nhiên hai người cũng sẽ nói một vài câu coi như cũng làm cho bầu không khí giữa bọn họ ấm áp hẳn lên. Điệp Vũ Dương ít nói, Thương Duật lại kiệm lời, nhưng khi ở trước mặt nàng hắn không thể không chủ động tìm chủ đề tán gẫu, tuy rằng mỗi lần hắn đều chuốc lấy tức giận muốn điên nhưng trong lòng cảm thấy rất thú vị, vui vẻ.

Đêm nay, Thương Duật bảo người hầu đem đến cho nàng một ít thuốc bổ. Dù sao hắn biết thân thể nàng quả thật là rất yếu, không nghĩ tới Điệp Vũ Dương sau khi nghe xong liền chủ động lên tiếng trả lời:"Nô tỳ không cần!"

Không muốn cứ ép buộc, Thương Duật đành đợi khi còn lại có hai người trong phòng mới hỏi:"Vì sao không cần thuốc bổ? Nàng thân mình vốn là không tốt mà." Nếu như muốn hoài thai, đầu tiên phải nên chăm sóc sức khỏe của mình thật tốt mới phải, đây là vấn đề hắn đã hỏi Ngự Mạch rất kỹ.

"Nô tỳ chỉ là không muốn đại phu trong phủ chuẩn bị thuốc cho mình mà thôi!"

"Nàng đây là có ý tứ gì?" Nhớ tới đám đại phu trong phủ bình thường là do tam nương coi quản, hắn mới thản nhiên nói:"Yên tâm, tam nương sẽ không vì chuyện này mà làm khó nàng, dù sao chuyện này đâu thể gấp được!"

Nàng dĩ nhiên cũng không dám nói thẳng những gì mình nghĩ, chỉ ngẩng đầu nhìn hắn, Điệp Vũ Dương khẽ lên tiếng năn nỉ :"Gia, về chuyện này người cứ theo ý nô tỳ có được không?" Tất cả mọi chuyện mặc dù cũng không chắc chắn có phải như mình đoán hay không, nhưng nàng cũng không cho phép chính mình đem đứa nhỏ ra để làm tiền đặt cược.

Thấy nàng bộ dạng trịnh trọng nghiêm túc như thế, Thương Duật cũng không muốn kiên trì tiếp tục:"Được, ngày nào đó ta sẽ bảo Ngự Mạch đến đây một chuyến vậy!"

Thật ra Thương Duật đối với nàng không tệ. Xưa nay hắn biết nàng rất ít dùng lời lẽ ôn hòa thế này với hắn, thường làm cho hắn rất khó chịu, đôi khi còn hay làm bộ như không nghe thấy, nhún nhún vai rồi phớt lờ. Cho nên mỗi khi nghe được Vũ Dương ngẫu nhiên chủ động lên tiếng nói chuyện thì trong lòng cảm thấy vô cùng mãn nguyện, ánh mắt cũng mềm lại.

Hôm nay rốt cục cũng được một ngày rãnh rỗi, Ngự Mạch không ngờ lại bị Thương Duật lôi đến Quyến Ly hiên.

Sớm nghe đến tên Điệp Vũ Dương, nhưng chưa gặp được người, thấy Thương Duật chỉ động dẫn hắn tới đây, Ngự Mạch vui đến nỗi thiếu chút nữa đã cười ra tiếng.

Lần đầu tiên nhìn thấy nàng, Ngự Mạch cảm giác quả thật là chấn kinh giống như nhìn thấy tiên tử trước mắt. Thật khó mà tưởng tượng trong hậu viện rộng lớn của Thương Duật không ngờ còn có thể nhìn thấy "thiên hạ" bình tĩnh, thanh khiết không nhuốm một tia tạp chất như nàng thế này. Mặc dù nàng không cự tuyệt việc hắn nhìn mình đánh giá, nhưng cũng chủ động lên tiếng:" Công tử hình như đã nhìn rất lâu rồi đi."

Chỉ một câu kia, đã dễ dàng làm cho hắn đắc tội với Thương Duật, đồng thời cũng lay tỉnh Ngự Mạch để hắn thu về tầm mắt. Ngự Mạch vội vàng xoay người bày ra vẻ mặt lấy lòng khi phát hiện Thương Duật đang rất tức giận nói:"Á....chỉ vì đây là lần đầu tiên được nhìn thấy nàng nên ta cảm thấy hơi rung động mà thôi." Điệp Vũ Dương này quả nhiên là nữ nhân rất độc đáo. Loại sự tình này nếu xảy ra trên người nữ nhân khác, có lẽ họ đã xấu hổ mà che mặt lẫn tránh. Còn nàng thật rất hiển nhiên, cứ bình tĩnh mà nói thẳng ra, quả nhiên không thể chỉ là độc đáo một cách bình thường mà thôi.

"Chỉ cần một mình ta đối nàng rung động đã đủ rồi, ngươi nếu thêm vô chỉ càng làm cho chỗ này thêm ngột ngạt, chật chội mà thôi!"

"Thương Duật, ngươi còn có chút lương tâm nào hay không? Nói thế nào ngươi cũng là đang xin ta, đối với người khác ta chưa chắc đã dễ dàng chấp nhận ra tay giúp đỡ đâu đấy."

Thật ra đây là lần đầu tiên Điệp Vũ Dương nhìn thấy hắn, coi như cảm giác không tệ. Nàng nghe hắn nói như thế tâm tình hiển nhiên cũng tốt lên rất nhiều:" Gia, không cần bắt hắn đến đây, thân mình nô tỳ rất tốt.!" Mặc dù lần đó chính hắn là kẻ đã khơi mào, làm cho Thương Duật thốt lên những lời làm nàng thương tâm, nhưng nàng biết hắn thật ra cũng không phải là cố ý.

Nhìn thấy Thương Duật đang muốn gật đầu với yêu cầu của nàng, Ngự Mạch liền lập tức hô lớn:" Uy, uy, các ngươi làm người không cần quá đáng như vậy a!" Sau đó lập tức nhìn sang Điệp Vũ Dương cười nói:" Ta rất vui vẻ, không phiền chút nào, mau để ta bắt mạch cho nàng!" Ngự Mạch cũng không muốn tiếp tục dông dài nói những lời vô nghĩa thêm nữa, liền đưa tay đặt tại cổ tay nàng, tinh tế xem mạch.

Chốc lát sau hắn liền mở miệng nói:"Thật ra nàng không khó mang thai, chỉ là trong người nàng có hơi suy nhược một chút, để ta sai người bốc một ít thuốc bổ đem qua cho nàng..." nhìn sang chỗ nam nhân kia đang đứng, phát hiện hắn giờ đang bừng bừng lửa giận, Ngự Mạch thức thời nhanh chóng sửa miệng:"Ách, thôi quên đi, vẫn là nên để cho Thương Duật của ngươi lấy đem về là hơn."

"Ngươi thật rất vui tính!" Điệp Vũ Dương nói xong mỉm cười nhìn hắn gật đầu. Trách không được Thương Duật thường xuyên trước mặt hắn mà nhắc tới nàng, nàng quả là không sai chút nào với nhưng gì hắn đã nói đến.

"Á....cám ơn, ta rất thích nghe!" Thật không có thói quen nghe nữ nhân nói chuyện rất thẳng thắn như nàng vậy, Ngự mạch cảm thấy cảm giác này quả thật rất là mới mẻ, không tệ.

"Nàng là đang nịnh hót ngươi, ngươi nhưng đừng...."

"Nô tỳ cũng không phải là loại người thích nịnh hót!"

Thương Duật cũng không vì thế mà tức giận, biết nàng hôm này tâm tình không sai nên cũng thuận theo ý nàng, sau đó liền rời đi để cho nàng nghỉ ngơi.

Hắn cử chỉ ôn nhu tự nhiên như một thói quen làm cho Ngự Mạch thấy mà hoảng sợ, khó mà tưởng tượng người trước mặt này chính là Thương Duật. Dọc theo đường đi hắn không ngừng quay đầu lén nhìn Thương Duật, thẳng đến bọn họ đi qua hết mấy khúc cua Thương Duật mới không nhịn được mà mở miệng:" Ta nếu không biết ngươi thích nữ nhân thì thật không thể không hoài nghi ngươi là đang đem lòng yêu thương ta."

"Đi!" Ngự Mạch đẩy hắn một phen rồi cười nói:" Thương Duật, ngươi hiện tại thật sự là ôn nhu đến dọa người mà."

"Vốn luôn là như vậy!" Không hề phủ nhận, hắn còn thẳng thắn thừa nhận. Vì chuyện trước kia mà mấy ngày nay lòng hắn thật sự có hơi run sợ, nên hắn không ngại thừa nhận bản thân đối với nàng rất yêu thương, lưu luyến. Mặc dù nàng vẫn còn hơi lạnh lùng với hắn nhưng hắn tin tưởng, thủy chung sẽ có một ngày nàng sẽ mở rộng tấm lòng cho hắn tiến vào, khi đó hắn sẽ biết rõ ràng đáy lòng kia rốt cục là đang ẩn giấu cái gì.

"Không thèm nói với ngươi nữa!" Ngự Mạch nói rồi nhanh chân rời đi, khó được Thương Duật mới cho hắn thoải mái một ngày, cũng không thể cứ thế mà cho nó trôi qua vô ích:"Ta đi ra ngoài tản bộ, sẵn tiện hái một ít dược để cho ngươi lấy về cho nàng ta."

Thương Duật cười gật đầu, nhìn đến thân ảnh Ngự Mạch càng đi càng xa, hắn vuốt cằm, trầm tư suy nghĩ: hắn thật sự đã thay đổi rồi sao? Chắc có lẽ là vậy đi.

Tin tức Điệp Vũ Dương một lần nữa được sủng ái lại trổi dậy, sau đó không lâu tin tức này đã được đã được lan truyền nhanh chóng trong phủ. Mọi người tuy rằng có hơi khó hiểu nhưng cũng đã ngấm ngầm đoán ra chuyện này ít nhiều cũng có phần liên quan đến chuyện Vương phi đã không thể có con cho nên Vương gia mới tìm Vũ Dương. Nhưng tuyệt đối cũng không phải hoàn toàn như vậy, hậu viện nữ tử trong phủ không ít nhưng Vương gia lại cố tình chỉ tìm mỗi Điệp Vũ Dương, khó tránh khỏi mọi người đã nghĩ ngợi cho rằng Vương gia đối với nàng thật khó mà quên. Kể từ ngày đó, đám người thê thiếp trong hậu viện cũng náo nhiện hẳn lên, thường hay chụm lại cùng nhau trà dư tửu hậu, trong lời nói đôi khi cũng có ý mỉa mai, châm chọc.

Những chuyện này, Điệp Vũ Dương chỉ là mặc kệ, nàng không để tâm. Nhưng ngày ngày tại Quyến Ly hiên cứ nhìn hết người này rồi lại người nọ thay phiên nhau tiến đến làm nàng hết sức kinh ngạc.

Khi Ngọc Tố phu nhân cùng một đám thê thiếp xúm xít kéo tới đây chính là lúc Điệp Vũ Dương đang ngồi đọc sách, nghe Tiểu Hồng chạy vào báo lại nàng không còn cách nào hơn là phải ra khỏi thư phòng mà tiếp.

"Nô tỳ thỉnh an phu nhân!" Điệp Vũ Dương hơi cúi đầu hành lễ.

[Edit] Thế thân khí phiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ