Hồi Hai Mươi Mốt: Vàng son một thuở (a)

2 1 0
                                    

Đếm xong xấp tiền toàn tờ một trăm, hai vợ chồng hết ngó xấp tiền, lại ngó Phan Hoài Việt. 

- Người bà con bên nội nhờ con mua giùm mấy món này để họ đãi tiệc khuya. Ông bà sui lên bất thình lình quá làm họ trở tay sửa soạn không kịp.

Thím Bảy giả lả:

- Ờ, tại thím thấy bữa nay con đặt mua nhiều hơn lệ thường nên ngạc nhiên... đôi chút. Tưởng đâu con mới trúng số độc đắc thì vợ chồng thím mừng giùm con.

Phan Hoài Việt từ lâu đã thấm thía cái cảnh nghèo đến mức không ai tin anh dám ăn xài sang cả. Họ tuy không nói ra, nhưng vẻ mặt chẳng biểu lộ một nét cằn nhằn nào khi thấy anh mua hàng của họ mà đắn đo từng li từng tí. Đồng lương nhà giáo không đủ để anh ta xoay sở giữa thời buổi vật giá leo thang này. 

- Cha! Gió lạnh dữ bây? Ra ngó coi trời có sắp mưa hôn để tao còn sắp xếp lại quầy hàng nữa. - Vừa khuấy nồi cháo lòng cho nó không bị khét đáy, cô Sáu vừa biểu thằng con đang mải chơi game trong nhà ra phụ việc.

Ông Hai "Thời Tiết" đưa mắt nhìn vòm trời dày đặc mây mù, rồi trề miệng phán:

- Mưa. 

- Mưa thiệt hôn ông? Đừng có hù tui nghe. 

- Chời, dân đóng đáy mà hổng biết coi sao bà?

Tô cháo lòng nóng bốc khói, đỏ rực sắc ớt bột pha vào, chưa ăn mà đã khiến người nhìn thấy đau bao tử giùm. Nhưng ông Hai ăn quen nên húp coi ngọt lìm lịm, những nếp nhăn nơi khóe miệng cong lên thật cao, làm hằn rõ nét cười trên gương mặt đã qua ngũ tuần.

Phan Hoài Việt đứng nghe một đoạn trong vở cải lương "Tiếng trống Mê Linh". Giọng của nghệ sĩ Thanh Nga cất lên đầy hào hùng;

"Hỡi đồng bào trăm họ, giặc Đông Hán đang xéo giày Đất Nước

Nhục nào hơn nhục nô lê ngoại bang

Thà chết mà đứng thẳng, không cam chịu sống quỳ

Đất Nước Nam cẩm tú, người dân Nam anh hùng

Trước đền thờ Quốc Tổ, thề hy sinh giết giặc cứu non sông..."

Bất giác, trong tim người thầy vọng đến một câu hát trong bài "Đêm chôn dầu vượt biển": "Nhìn lại bến bờ nước non mình, môi mặn, khóc nghẹn ngào."

- Đứa nào mà bảo vở tuồng này gây kích động thì chẳng khác nào vả vào mặt người mà chúng tôn sùng.

- Suỵt... Khẽ thôi ba. 

- Cái đám đó biết chó gì về tranh luận? Có mỗi chữ "Kích động" mà nhai đi nhai lại như con bò. - Người lính già nói đoạn, vớ lấy cây nạng rồi lết từng bước khó nhọc tới quầy bán. Sau khi trả tiền cháo, ông lại băng ghế ở trạm xe buýt ngồi đợi xe tới.

Hàng rào có những bông hoa lồng đèn đỏ rực càng ngày càng gần trước mắt Phan Hoài Việt. Nhờ có lũ kiến lửa sống dưới luống râm bụt mà nhà anh không bao giờ bị trộm cướp rình mò, nên anh không tiếc công chăm bẵm nó. Hai cánh cổng anh sơn màu thiên thanh. Anh yêu thích bài thơ "Hai sắc hoa Ti-gôn" của nữ sĩ ẩn danh T.T.Kh nên lắp thêm một giàn hoa "hình dáng như tim vỡ" phía trên cổng rào. Đến tận bây giờ, vẫn chưa có ai chắc chắn rằng chuyện tình trong bài thơ này có thật hay không, cũng như thân phận và danh tính của người sáng tác ra sao. Một số nhạc sĩ đã phổ nhạc cho bài thơ, chẳng hạn như "Hai sắc hoa Ti-gôn" của Trần Thiện Thanh.

Tiệm trà sữa của tôi toàn là dân nằm vùng Hệ LiệtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ