Hồi Hai Mươi Chín: Con Tạo xoay vần (d)

4 1 0
                                    

Trước lúc về Kiến Hòa, Đặng Xương Tuyết ghé qua quán cà-phê "Sóng Nhạc" biếu anh chủ quán cà-phê hai ký điều vườn ăn lấy thảo.  

Anh bạn cùng họ lớn hơn vài tuổi vẫn đang tất bật với hàng nước của mình. Ban ngày anh ta làm ở đây, tối về lại mở lớp dạy võ. Hỏi tới chuyện vợ con anh ta chỉ cười cười cho qua lề. 

- Điều vườn? Cha! Lâu quá mới thấy nghen. Ngoài chợ nhiều người bán điều Tàu mà trưng biển điều vườn; cắn vô muốn rụng răng luôn. 

- Điều vườn hình dạng lớn nhỏ không đồng đều, màu sắc của mỗi trái cũng không giống nhau, khi chín ăn rất mềm và thơm, vị hơi chua nhưng ngọt hậu. Còn điều Tàu trái nào trái nấy to hơn trái banh tennis, màu sắc mười trái như một, ăn vô cứng hơn đá và mùi thơm không dễ chịu một xíu nào. Trái điều là một bài thuốc dân dã phòng và chữa bệnh rất đáng quý; tuy nhiên những người yếu bao tử nên hạn chế ăn và người mạnh cũng không nên ăn lúc bụng đói, tại vì nó cào bao tử ngang ngửa với trái khóm. 

- Anh kiếm mua ở đâu hay vậy?

- Tôi đi làm vườn cho nhà của vợ chồng bác Tư, thấy mấy cây điều sai trái quá nên hỏi hai bác có bán không, hai bác mới nói nếu con muốn thì cứ hái dìa ăn, hái hết luôn cũng được... Tôi chia cho anh một ít, các đồng nghiệp trong toà soạn một ít và những người bạn hữu mướn nhà chung một ít.

Đặng Thừa Tân rửa sơ mấy trái to nhứt, rồi đem mời các nhân viên nếm thử. Họ tấm tắc khen ngon, rồi nói tiếc rằng còn thiếu muối tôm Tây Ninh nữa là số dzách.

Gã điên gọi một ly trà nho ít ngọt nhiều đá. Ghé riết rồi quen, ai cũng biết khẩu vị của anh ra sao, nhưng anh vẫn dặn để tránh hiểu lầm gây mích lòng.

Anh chủ quán đang trả lời thắc mắc cho một người khách bận áo sơ-mi trắng, đeo cà-vạt sọc xanh - trắng:

- Theo băng nhạc "Tâm Anh 8 - Quê Hương Chiến Tranh" thì bài "Tình cố đô" được thành hình dựa trên phần nhạc của Lam Phương và lời của Mạnh Thường. Nhưng đương nhiên để cho lời bài hát trau chuốt, gãy gọn và ăn khớp với giai điệu thì cụ Phương cũng có sửa đôi chỗ theo ý mình.

- Băng nhạc này có bài nào độc đáo không anh?

- Tôi thấy có mỗi bài "Hận Đồ Bàn" của nhạc sĩ Xuân Tiên là nổi tiếng nhất, số còn lại không có gì quá đặc sắc. À, còn bài "Sầu ly hương" của đôi nhạc sĩ Lam Phương - Lê Mộng Bảo cũng hay lắm; đây cũng là một trong những ca khúc cụ Phương dành tặng cho những người Bắc Kỳ vô Nam sinh sống.

Bạn đồng nghiệp của anh ta đã đi vệ sinh xong, nên anh ta nói lời cáo từ với anh chủ quán, rồi cùng bạn đồng nghiệp trở về sở làm.

Hai người đó vừa đi khỏi, Đặng Thừa Tân liền quay sang bắt chuyện với anh bạn cùng họ:

- Nhiều người hay lẫn lộn bài "Sầu cố đô" của ca - nhạc sĩ Duy Khánh viết về đất Thần Kinh và bài "Tình cố đô" của hai vị Lam Phương - Mạnh Thường" viết về đất Thăng Long. Khác có một chữ thôi mà địa danh được đề cập trong nhạc phẩm đã thay đổi hoàn toàn.

Tiệm trà sữa của tôi toàn là dân nằm vùng Hệ LiệtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ