Hồi Hai Mươi Lăm: Dù nắng có mong manh (b)

4 2 0
                                    

Manuel Ngô và Trần Cảnh Chiêu trở về tịnh thất vào lúc hai giờ rưỡi chiều. Biết Quý Tâm bị đau cột sống và đã từng trải qua một lần phẫu thuật, hai người bèn hùn tiền mua tặng ông một tấm nệm mỏng. Đường xa dốc cao, bước chân của hai người như muốn hằn sâu dưới nền đất xứ thiêng An Giang.

Vừa đi, hai người vừa lắng nghe bản nhạc "Giòng An Giang" do Ánh Tuyết trình bày:

"Giòng An Giang sông sâu nước biếc

Giòng An Giang cây xanh lá hát..."

- Nhạc sĩ Anh Việt Thu còn có bản "Đẹp Bạc Liêu", tiếc là không mấy người mến chuộng và biểu diễn. - Trần Cảnh Chiêu lấy khăn giấy chậm mồ hôi nơi cổ và ngực áo.

Châu Lợi đứng tựa lưng vào gốc cây bồ đề xanh tốt mà ngắm nhìn biển mây trên cao. Dáng vẻ khỏe khoắn và trẻ trung của ông thật khiến người khác tin rằng ông đã ngoài sáu mươi.

- Hoan hỉ đón các thí chủ trở lại tịnh thất. Trưởng lão ngỏ lời mời hai vị tới sân sau uống trà chiều, luận đạo.

- Thưa quý Tỳ-Kheo, tôi muốn hỏi tại sao Đức Phật lại không cho phép trữ thực phẩm và nấu nướng? - Trần Cảnh Chiêu cất giọng hỏi:

Châu Lợi nhã nhặn nói:

- Tôi sẽ đọc cho thí chủ nghe một bài Kinh Pháp Cú trong cuốn "Tích truyện Pháp Cú" do Hòa thượng Thích Minh Châu dịch thuật và biên soạn:

"Tài sản không chất chứa

Ăn uống biết liễu trì

Tự tại trong hành xử 

"Không, vô, tướng, giải thoát

Như chim giữa hư không

Hướng chúng đi khó tìm."

Còn về chuyện tăng sĩ không được phép nấu nướng được thuật lại trong một tích truyện sau:

Tuổi tác càng cao, sức khỏe của Như Lai ngày càng không tốt, cái thân xác phàm mà tâm thức Ngài đương nương trú cũng đã đi qua hơn nửa người nên dĩ nhiên Ngài phải già yếu như bao ông lão khác. Tôn giả Ananda thấy thế, lòng đau buồn khôn xiết, nên tìm một người tâm sự. Người này mách rằng nên nấu cháo gạo nếp, ăn vô bổ lắm. Tôn giả liền đi tìm nguyên liệu, rồi bắt tay vào nấu cháo. Đức Phật nhìn tô cháo nghi ngút khói, Ngài vừa mỉm miệng cười vừa lắc đầu, và nhẹ nhàng khuyên người thị giả đức hạnh rằng tăng sĩ không được phép nấu nướng.

Sân sau nằm cạnh bìa rừng, quanh năm không vắng tiếng chim hót véo von. Không có bàn ghế chi sất, mỗi lần ra đây ngồi các tăng sĩ sẽ trải chiếu. Vuông sân rộng chừng mười mấy mét vuông, mặt sân được lót bằng các tấm đan xi-măng nặng trịch. Bao bọc lấy vuông sân là bồn hoa dung dị, trong bồn không chỉ trồng bông mà còn trồng cây, đếm sơ thì có bồ đề, sanh, Vô Ưu, Sala, xoài,... 

- Mỗi một loài cây được trồng ở đây đều gắn với các tích truyện về cuộc đời Phật Tổ Như Lai. - Châu Lợi miết tay lên thân cây xoài đã qua mùa; lạ thay, chẳng có con kiến vàng nào tới cắn ông.

Tiệm trà sữa của tôi toàn là dân nằm vùng Hệ LiệtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ