Chương 9: Người yêu cũ

175 21 10
                                    

Vương Nguyên xin thầy giáo dạy Âm nhạc cho phép tới học piano, thầy giáo vui vẻ đồng ý, thế là cứ lúc nào rảnh cậu lại tới phòng nhạc, mở một cái video giáo trình trên điện thoại để ngang trên giá đỡ nhạc phổ, sau đó vừa xem vừa bấm theo.

Mấy lần đầu còn suôn sẻ, sau đó cậu bắt đầu bị rối tung lên không hiểu gì.

Thay vì cầu cứu từ các bạn học khác trong lớp, Vương Nguyên lựa chọn cầu cứu Vương Tuấn Khải, vì ít ra hắn có nhiều điểm chung với cậu, buổi trưa không tụ tập dưới canteen là một ví dụ, bọn họ có thể cắt cái thời gian ngủ trưa trên sân thượng để tới phòng Âm nhạc học piano.

Vương Tuấn Khải quả thực bắt chước Vương Nguyên tự nấu cơm đem đi học, đến giờ ăn trưa sẽ cùng nhau lên sân thượng ăn, ăn xong sẽ xuống phòng Âm nhạc, Vương Tuấn Khải dạy Vương Nguyên chơi đàn.

Hắn biết sơ sơ piano vì ở câu lạc bộ đêm có keyboard. Chút kiến thức ít ỏi đó đủ để chỉ cho Vương Nguyên chơi rồi. Vương Nguyên tự biết đọc bản nhạc, lại có thể tự xem video hướng dẫn, hắn cũng chỉ cần giúp đỡ một chút nho nhỏ thôi.

Coi như trả lại cho cậu những khoảng thời gian cậu vô tình ở cạnh hắn, vô tình giúp hắn có thể chợp mắt ngủ ngon.

Guitar của hắn đã được anh Dư đem đi sửa, quả thực tốn đến tận mấy trăm tệ vì vết rạn nứt trên hộp đàn kéo dài theo vân gỗ, gỗ thì gỗ quý. Thế nhưng tiền sửa guitar là anh Dư bỏ tiền túi ra đền cho hắn, vì trên camera giám sát cho thấy đàn bị nứt là do tự hắn giật đàn qua một bên và đập phải đồ khác, nếu ban đầu hắn vẫn để đàn trước bụng và để cú đấm của gã kia rơi trên hộp đàn, thì đã có thể lấy được tiền bồi thường rồi. Mấy ngày này, Vương Tuấn Khải đến câu lạc bộ đêm chỉ cần hát, có người đệm keyboard cho hắn, nếu người đó bận thì hắn tự đệm được, bài nào khó quá thì bật beat.

Khoảng thời gian gần đây, Vương Tuấn Khải thấy khá thoải mái. Dạy Vương Nguyên chơi piano đem lại trải nghiệm tuyệt vời cho hắn. Cảm giác thành tựu cũng có, vì cậu học rất nhanh, hắn nói một lần liền hiểu, cảm giác giá trị cũng có, vì sau mỗi lần cùng cậu tới phòng nhạc, Vương Nguyên đều sẽ cười rất tươi mà cảm ơn hắn.

Nói chung là rất tốt, hắn có thể dùng những khoảnh khắc vụn vặt đó để chống đỡ cho cái mỏi mệt của cả một ngày dài đằng đẵng lặp đi lặp lại.

Hắn vừa mong những tháng ngày lặp lại như vòng lặp chết này chấm dứt, nhưng lại không thể mong những tháng ngày này chấm dứt. Vì hắn không muốn mất đi ba mình. Do đó, hắn chỉ có thể dùng những trải nghiệm mới mẻ bên cạnh Vương Nguyên để đánh dấu sự khác nhau của mỗi một ngày trôi qua, dù cho những trải nghiệm ấy chỉ là một ánh mắt hay một câu nói.

Ở Vương Nguyên có sự thanh thản, chân thật, cho dù hiện tại cậu vẫn nghĩ hắn là thiếu gia nhà giàu, nhưng cái khoảng cách xa xôi và khách khí giữa cả hai đã được rút ngắn rất nhiều so với ngày đầu biết nhau.

.

Mối quan hệ giữa Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên trở nên tốt hơn rõ rệt, ai cũng nhận ra điều đó, người ta đúc kết lại bằng một cái tặc lưỡi, lớp 1 đều là học bá, nhưng các học bá cũng không hiểu được cái thế giới của Song Vương học thần lớp họ đâu.

[Khải Nguyên] Tháp Đôi (Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ