Chương 89: Là thắng hay bại? + Chương 90: Phó nội sự

209 8 0
                                    

Edit: truthblue82

Chương 89: Là thắng hay bại?

Lửa giận ngút trời tăng vọt, nhất thời xông thẳng vào đại não đang mê man của Vệ Lạc. Cuối cùng, nàng lấy lại một tia thanh tỉnh.

Lúc này, bên hông lại bị siết, tiếp theo cằm bị một bàn tay thon dài kéo xoay qua, chỉ nghe tiếng cười trầm thấp của công tử Kính Lăng vang lên, "Cặp môi thơm truyền rượu, thấm bọt cho nhau? Được!"

Hắn vừa nói, vừa thật sự ngửa đầu hớp một ngụm rượu, cúi đầu phủ xuống chiếc miệng nhỏ của nàng!

Đôi môi mỏng của công tử Kính Lăng càng ngày càng gần, đang khi trong chúng quý nhân vang lên một trận reo hò và cười đùa nho nhỏ thì đột nhiên, cơ thể Vệ Lạc trượt xuống!

Nàng trượt dùng tới năm phần lực!

Bây giờ nàng đã không còn ngây ngô, chỉ hơi dùng sức đã đủ làm bàn tay to lớn của công tử Kính Lăng đang ôm chặt bên hông văng ra ngoài.

Chỉ nghe một tiếng 'bộp' truyền ra, Vệ Lạc miễn cưỡng thoát khỏi cánh tay công tử Kính Lăng, cả người trượt một đường từ trên đùi hắn lui ra. Nàng cũng không chờ công tử Kính Lăng phản ứng lại, chân thoáng lùi về sau, cả người lập tức quỳ phục xuống đất phía trước chân công tử Kính Lăng, run rẩy không ngớt.

Hành động của Vệ Lạc nằm ngoài dự kiến của tất cả mọi người. Nhất thời, chúng quý nhân đang chờ xem kịch vui đều giật mình, bọn họ đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía công tử Kính Lăng. Mà các quý nhân đang ồn ào phía sau, âm thanh cũng càng lúc càng nhỏ, ai cũng quay đầu nhìn lại.

Công tử Kính Lăng nhàn nhạt, lẳng lặng nhìn chằm chằm Vệ Lạc trên đất, gương mặt tuấn mỹ khắc sâu thậm chí còn mang nét cười: Hắn biết tiểu nhi này chắc chắn sẽ dùng chiêu.

Hắn hơi nghiêng đầu, hai tay đặt lên đầu gối, cơ thể nghiêng về phía trước nhìn chằm chằm chiếc gáy đen nhánh của Vệ Lạc, lười biếng cười: "Đủ rồi, có thể nói!"

Ý hắn là ngươi run cũng đủ rồi, có thể lên tiếng. Hắn vừa nói xong, các quý nhân hàng đầu nghe thấy đều trợn to mắt, vô cùng ngạc nhiên lẫn không rõ.

Vệ Lạc đang quỳ rạp trên đất tất nhiên là để ngoài tai câu nói này. Nàng vẫn dán chặt trán xuống sàn nhà như trước. Âm thầm cắn môi, âm giọng run rẩy lấy ngữ khí cực kỳ thành thật, cực kỳ bất an của Vệ Lạc vang lên: "Bẩm công tử, tối qua Lạc đã mộng gặp tiên phụ."

Nàng mới nói vài chữ như thế, sắc mặt mọi người lập tức nghiêm túc hẳn. Mi tâm công tử Kính Lăng nhảy nhảy, lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, một ngọn lửa nguy hiểm đang bùng cháy trong mắt hắn.

Trong lời này Vệ Lạc nhắc tới tiên phụ - một chữ quả không phải tầm thường. Người đương thời coi trọng nhất, so với tính mạng của bản thân gia tộc tiền đồ còn nặng hơn, chính là mấy chữ thờ cúng tổ tiên.

Đây là một niềm tin mãnh liệt, mạnh mẽ, mãi cho đến hiện nay. Phần lớn người Trung Quốc đều là 'gặp thần lạy thần, gặp miếu liền vào', còn chúa thần người phương Tây coi trọng, ở trong mắt người Trung Quốc chính là sự thưởng thức 'tin thì có, không tin thì không có'.

[EDIT - HOÀN] VIỆT CƠ - Lâm Gia ThànhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ