" Từ Sở Văn mau ngủ đi "
Tay Từ Sở Văn hạ xuống, mắt nhắm lại. Trần Kha đi vào kiểm tra đã thấy Từ Sở Văn nằm yên bất động, Viên Nhất Kỳ cũng đã gọi người đến đưa Từ Sở Văn đến bệnh viện. Viên Nhất Kỳ nhìn đến Vương Dịch, sức mạnh lúc này thật đáng sợ, nếu Từ Sở Văn là con người thì chắc chắn không sống nổi.
Giải quyết xong mọi người, tất cả đang xuống núi thì trời lại bất chợt đổ mưa, Vương Dịch, Viên Nhất Kỳ, Trần Kha vừa thấy hạt mưa rơi xuống liền ba chân bốn cẳng chạy tìm chỗ trú mưa. Châu Thi Vũ nhìn thấy loạt phản ứng của bọn họ cũng không khỏi bất ngờ.
" Bộ lông tôi ngày nào cũng chăm chút đó ". Trần Kha phủi phủi giọt mưa dính trên người.
" Tôi vừa về để tắm gội bộ lông ". Viên Nhất Kỳ cũng làm động tác y vậy.
" Tôi cũng nhớ bộ lông quá ". Vương Dịch cũng không khác gì.
Trần Kha chỉ về hướng Từ Sở Văn đang được khiêng đi, Viên Nhất Kỳ hiểu ý bảo cấp dưới lấy áo đắp lên người Từ Sở Văn, đắp cả mặt luôn cũng được. Mèo thì rất ghét dính nước.
Để mấy người kia đưa Từ Sở Văn đi trước, ba con mèo cùng Châu Thi Vũ ở lại sau khi hết mưa thì về, Châu Thi Vũ ngồi xuống nghĩ ngơi một chút, ê ẩm hết cả người.
" Lúc nãy có sợ không? ". Viên Nhất Kỳ ngồi cạnh Châu Thi Vũ.
" Có một chút "
Viên Nhất Kỳ sửa lại tóc bị dính mưa cho Châu Thi Vũ.
" Em làm sao biết tôi ở đây ". Châu Thi Vũ hỏi, ngại ngùng né tránh.
Viên Nhất Kỳ chỉ tay về hướng Vương Dịch đang ngồi đằng kia lén nhìn trộm hai người.
" Cậu ấy gọi em tới, em đi theo Hạ Vũ đến đây "
Lúc này mới nhớ ra Hạ Vũ và Hách Tịnh Di vẫn còn ở đám hỗn loạn đó, Châu Thi Vũ vừa định đi đến chỗ bọn họ thì từ bụi cây phía trước sột soạt vài tiếng, tất cả thấy vậy lùi về phía sau. Hách Tịnh Di và Hạ Vũ ló đầu ra.
" Đúng là biết xuất hiện đúng lúc ". Châu Thi Vũ thở phào.
" Tiểu Vũ không sao chứ ". Hạ Vũ chạy đến kiểm tra, nét mặt chưa hết lo lắng, Châu Thi Vũ hai mắt mở to, mặt ửng đỏ, ngại ngùng khi lần đầu tiên được nghe Hạ Vũ gọi thân mật như vậy.
Sau khi giải quyết xong đám hỗn loạn kia, Hách Tịnh Di và Hạ Vũ lập tức chạy đi tìm Châu Thi Vũ thì gặp phải cảnh sát đang đưa Từ Sở Văn về, nói rằng mọi người hết mưa sẽ về sau. Có vẻ mưa này rất dai nên Hạ Vũ và Hách Tịnh Di quay xuống núi lấy áo mưa đi đón bọn họ về.
Nhận lấy áo mưa mà miễn cưỡng mặc vào, ba con mèo kia không hề muốn về một chút nào. Vương Dịch mặc một cái áo mãi không được, Châu Thi Vũ thấy vậy đến giúp một tay. Kéo được áo xuống thì thấy Châu Thi Vũ trước mắt, Vương Dịch giật mình, liền cúi đầu.
" Xin lỗi, không phải là tôi cố tình xé áo cô đâu "
" Chuyện đó tôi quên rồi, về nhà thôi "
Châu Thi Vũ nhón rót chân kéo mũ trùm đầu cho Vương Dịch, Vương Dịch hạ thấp người để Châu Thi Vũ thuận tiện hơn.
" Tôi đổi ý rồi, em cõng tôi xuống núi thì tôi sẽ bỏ qua ". Châu Thi Vũ kéo kéo tay áo Vương Dịch.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BH/SNH48] || Mọi người gọi chúng tôi là Thi Tình Họa Dịch 2 ||
NouvellesHữu duyên nhìn thấy bộ truyện này xin đừng lướt qua nó, hãy nhấn vào đọc thử, biết đâu sẽ hợp với bạn vì chúng ta xuất thân từ chiến hạm mang tên Thi Tình Họa Dịch 👑❤🌧️