Chương 107: Sinh con

1.6K 47 6
                                    

Đêm đã khuya, bên trong Trường Xuân cung lại đèn đuốc sáng trưng, bóng người nối gót.

Cảnh tượng Ngụy Anh Lạc, Nhĩ Tình, Minh Ngọc, cùng tất cả cung nữ thái giám lớn nhỏ ở Trường Xuân cung đều hấp tấp vội vã. Có người bưng chậu nước ra ra vào vào tẩm điện, có người thay lửa tàn bằng nến mới, có người canh giữ ngoài cửa cung thỉnh thoảng quay đầu nhìn vào trong, sắc mặt ai nấy đều lộ vẻ khẩn trương.

"A ——" Tiếng hét thảm thiết của Hoàng hậu từ trong phòng truyền tới.

Hoằng Lịch đi tới đi lui bên ngoài cửa, bước chân càng lúc càng gấp.

Lý Ngọc trấn an nói: "Hoàng thượng yên tâm, toàn bộ Thái y viện đang ở đây, Hoàng hậu nương nương nhất định sinh nở bình an.” 

Hoằng Lịch trầm mặc không nói.

Vừa dứt lời, bên trong lại truyền ra một tiếng thét vang dài, rất nhanh không còn khí tức.

Hoằng Lịch dừng lại bước chân, nhanh chóng hạ lệnh: "Mau đi xem thử!"

"Vâng." Lý Ngọc xông ra ngoài liên tục.

Bên trong tẩm điện lộn xộn khắp nơi, mép giường có để một chậu nước đầy máu loãng.

Hoàng hậu không một tiếng động nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, phảng phất như bị người khác rút sạch hết máu không còn chút sắc, ngoài tóc màu đen ra thì còn lại đều màu trắng toát.

Bà mụ trán đẫm mồ hôi nói: "Hai chân của đứa bé hướng xuống dưới, đây là sinh ngược rồi!"

Ngụy Anh Lạc run rẩy bờ môi, sắc mặt Hoàng hậu đang nằm trên giường cũng trắng bệch.

Qua cả buổi, miệng nàng mới run run nghẹn ra một câu: "Nếu không cứu được Hoàng hậu nương nương, các ngươi cũng sẽ không được yên thân đâu! Thật sự không được, phải mời thái y đến!"

Bà mụ nói: "Thái y cũng không cứu được người trong tình huống này đâu! Cách duy nhất là dùng tay thọc vào đường sản nắm lấy chân a ca. Hy vọng trời cao phù hộ, a ca thông tuệ, tự mình có thể ôm đầu, may ra còn có con đường sống!"

Cách này vừa nghe chính là cửu tử nhất sinh. Ngụy Anh Lạc choáng váng từng cơn, dưới chân lảo đảo một cái, suýt đứng không vững.

"Anh Lạc cô nương, cô không sao chứ?" Bà mụ sầu lo hỏi.

"Ta không sao!" Ngụy Anh Lạc cắn cắn đầu lưỡi, "Cần ta làm gì không?"

"Ôm chặt người nương nương là được." Bà mụ do dự một chút, "Nếu không chịu được, hay đổi người khác đến?"

"Không được." Ngụy Anh Lạc tiến lên vài bước, run rẩy nhưng kiên định ôm lấy Hoàng hậu, "Thời điểm này, ta quyết không thể xa nương nương..."

Hoàng hậu cố gắng mở mắt nhìn nàng.

"Nương nương." Ngụy Anh Lạc cổ vũ ôn nhu, "Người cố gắng lên, Anh Lạc vẫn ở đây..."

Hoàng hậu suy yếu nói không ra lời, nhưng vẫn gian nan gật gật đầu với nàng.

Nửa canh giờ sau, một tiếng khóc nỉ non của hài nhi vang lên, sáng như mặt trời mới ló dạng, như sương ngọt (*) buông xuống. Từ ngoài vào trong Trường Xuân cung, tất cả mọi người đều nhìn về phía tiếng khóc nỉ non phát ra, Hoằng Lịch cơ hồ đẩy cửa vào lập tức, vọt tới mép giường.

Diên Hy Công Lược truyện (Story of Yanxi palace)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ