22.

3.9K 406 54
                                    

Giờ văn học luôn hấp dẫn đến phê chết đi được. Khi giáo viên đề cập đến văn học Gothic, tôi lại nhớ đến bộ phim nhựa em chọn. Khía cạnh nào đó, tôi cực kì thích những thứ có yếu tố Gothic. Không ngạc nhiên gì, tôi thuê cả người dịch và ghi âm về nghiên cứu của Freud. Nó thật gợi cảm khi kết hợp hai yếu tố kinh dị và lãng mạn. Tôi ước gì có từ ngữ diễn tả đúng nghĩa khi nói về cụm từ ham muốn được sợ hãi. Có lẽ mọi thứ được bắt đầu bằng chuyện tôi đọc được một mẩu truyện về một người con trai loạn luân với người bố của mình. Tất nhiên, những thứ cấm kị, nhưng hấp dẫn đến nỗi tôi không thể ngừng đọc nó được. Ngay cả khi cậu trai giết chết người bố của mình, bằng cái ngòi bút đấy thôi, tôi thấy nó thật nóng bỏng. Hoặc tất cả chỉ gói gọn bằng việc tôi là một đứa ưa thích sự bệnh hoạn.

"Các em có thể đau đầu khi chúng ta bước vào cái nhìn phân tâm học của văn học Gothic. Hãy cố gắng lọt vào cám dỗ của nó."

Cả lớp luôn im lặng chán ngắt. "Dòng văn học này thịnh hành ở nước Anh và Tây Âu thế kỷ XVIII-XIX và tôi chắc chắn nó sẽ có trong bài kiểm tra."

Tôi đã từng nghe qua nó rồi, Cô Young sẽ làm cho Solyn vui vẻ khi biết có người thấp điểm hơn bạn tôi. Sau giờ học tôi nhận được điện thoại của bố, rất ít khi ông gọi trực tiếp cho tôi như vậy, thông thường sẽ qua dì Chu, bắt dì để loa còn ông ngồi bên cạnh. Nguyên nhân duy nhất để ngài Park trịnh trọng gọi điện như vậy cũng chỉ có một chuyện. Ông biết chuyện tôi bỏ đợt khám cuối tháng trước. Hai tháng một lần, tôi đều phải đến phòng khám, xét nghiệm lại mọi chỉ số, trần truồng soi đi soi lại trong mấy chục cái máy. Hai mươi tư lần tôi bị tiêm thứ gọi là Evloinethria vào trong người, và chẳng có một trạng thái nào gọi là tốt hơn cả. Giá như mọi người biết tôi mệt mỏi về vấn đề này. Chúng ta đều biết một đôi mắt phù hợp sẽ giải quyết mọi vấn đề.

"Bố cần con chấp hành lịch khám."

"Con không cần lịch khám, con cần lịch phẫu thuật. Tất nhiên con không ép bỏ bố điều gì. Con biết khả năng của việc đấy. Nhưng con mong bố hiểu là mỗi lần làm việc đấy, con lại cảm thấy mình chẳng còn cơ hội nào."

Bỗng tôi nhận ra rằng mình sắp đến gần chỗ em làm. Hôm nay tôi được tan sớm và chắc chắn em chưa hết giờ làm. Tôi quay lại trường, có một nhà hàng Ấn gần đấy tôi từng ăn cũng khá ổn.

"Bố muốn con luôn sẵn sàng."

"Con sẵn sàng từ bốn năm trước rồi."

Giọng ông lại sụt sịt đi. "Bố ước có thể làm gì đó ngoài chờ đợi."

"Đó là cách duy nhất rồi. Đừng đổ lỗi cho bản thân, bố không hề có lỗi. Và chuyện của mẹ cũng vậy."

Ông chẳng thể nói thêm được gì. "Con thật sự rất tốt. Đừng lo về điều đấy."

Kết thúc cuộc thoại với bố, tôi đã rét run vì đứng ở ngoài nhà hàng Ấn. Tôi mua về cơm Biriyani cùng với cà ri thịt cừu và bánh trứng. Sau đó tôi đến cửa hàng làm việc của Jungkook. Tôi đứng ở ngoài chỗ ngày trước từng đứng chờ em nửa tiếng đồng hồ. Tôi gọi điện thoại cho em, phải đến một lúc em mới nhấc máy.

KILIGNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ