Phế quản gần như chẳng hoạt động, nhớ về lần trước có thông báo như vậy, tôi còn chẳng lay động lúc nào, nhưng bây giờ là sao? Giữ tay vào ngực mình, tôi sợ cái cảm giác này thế, như có gì đó đặt chẹn trong lòng.
"Cậu thật sự muốn đến chứ? Nếu không mình có thế đến đó một mình được? Nếu cậu không thích..."
"Nó có thể là một phần của mình. Vậy nên, có, mình có thích đến đó." Tôi gắt gỏng, đơn giản vì tôi thật sự khó chịu khi nhắc nhiều đến vấn đề này. "Mình xin lỗi, mình không nên lớn tiếng với cậu. Chỉ là mình quá sợ thôi..."
"Mình hiểu mà. Sẽ ổn thôi, Jimin. Đừng ngừng hi vọng."
Đây là lần thứ ba tôi nhận được rằng có trường hợp một Ayngoud có thể thay giác mạc. Tuy rằng nó không phải kiểu tự nguyện, nhưng tôi không cho đó là một điều kém may. Nhớ lần trước, tôi còn không đến đấy vì quá chán ghét kiểu phải xin xỏ ai điều gì. Thật tài giỏi khi bố tôi rất nghị lực, tôi biết ông sợ, như cách ông ấy mất đi vợ. Tất cả mọi người đều biết, tôi tuyệt đối ngán ngẩm việc này, vì đơn giản, họ ghét chúng tôi, những người có đôi mắt ấy ý. Phải thừa nhận đi, chúng tôi thèm thuồng cái thứ đó và có thể bất chấp đạo đức cần thiết.
Dì Chu đón Hwaso và tôi ở cổng bệnh viện, cách dì lo lắng khiến những lời nói chẳng ra câu rời rạc thiếu liên kết, thật may, tôi vẫn rút ra kết luận từ trong các câu nói lúng túng đó. Họ chưa chết và bố tôi đang thuyết phục. Nghĩa là, nó chẳng có gì là chắc chắn. Tôi nghe thấy tiếng ầm ĩ từ khi chưa bước vào phòng, Hwaso để tôi ở đằng sau.
"Nghe nó thật ngớ ngẩn, tại sao ông cứ đặt tiền lên mọi điều tôi nói vậy?" Một giọng nam cáu giận, tôi đã đoán được phần nào thân phận của người nọ.
"Anh Jun, điều này có thể giúp được một người khác..." Là bác sĩ Jaehun.
"Ồ, vậy sao? Thế sao không bảo họ giúp anh tôi đi."
"Anh Jun, như vậy rất khó. Hơn nữa tỷ lệ phẫu thuật tim của anh trai anh rất thấp. Chúng tôi có thể mất anh ấy ngay trên bàn mổ."
"Tôi biết rồi. Cái chính là các người chỉ muốn anh ấy chết đi và lấy đôi mắt của anh ấy thôi. Nghe cho rõ đây, không có chuyện đó xảy ra đâu. Làm ơn mang cái việc đó đi dùm."
Giống hệt những lần trước, tôi mím chặt môi và vô thức bấu vào tay Hwaso. Cậu nhẹ giọng nói rất bé. "Hy vọng, J."
Bước chân nào đó đi về phía cửa lối ra, nhưng rồi nó dừng trước Hwaso, tức là cả tôi bên cạnh. "Xin bảo người nhà cậu dẹp cái suy nghĩ đấy đi. Thật quá quắt khi anh tôi vẫn đang nằm trên giường, và các người thì mong ngóng từng giây anh ấy ngừng thở."
Tôi quên ngay cả chuyện giữ cho mắt mình khỏi vô hồn, mỗi khi nhận ra, biểu cảm của đối phương tiếp xúc biến hoá đến khó tin. Tôi mất vài giây lưỡng lự để xem nên làm gì, họ đang nói tôi, họ đang nhắm thẳm vào giác mạc bỏ đi này. Tôi không đáng bị như vậy, đâu có lỗi gì khi chẳng ai mong muốn thế. Người nọ đi tiếp, rồi thêm vài bước chân của người khác nữa.
Tôi nói to. "Xin hãy giúp tôi..." Họ chỉ ngừng đúng lúc tôi nói vậy, nhưng chỉ một giây thôi, họ rời đi khi tôi còn chưa nói thêm điều gì. Về việc tôi tội nghiệp hay xứng đáng cho đôi mắt nọ, cũng như việc ai cũng sẽ khóc khi xem bộ phim Black 2005 ấy. Liệu đây có phải một điều tôi đang bị trừng trị?

BẠN ĐANG ĐỌC
KILIG
Fiksi PenggemarKilig là cảm giác "phê" tột bậc được tạo ra bởi thứ làm bạn thích chết đi được. Có thể là một bộ phim, một mối tình hoặc đơn giản là một nụ cười của ai đó, nó tự nhiên khiến bạn hạnh phúc không kiểm soát được. "Anh ấy ngọt ngào như một viên kẹo bọc...