68.

3.8K 335 13
                                    

"Xem nào." Em đi đến giường, nhảy lên trên đệm và đeo gì đó vào cho tôi. "Anh đã bị cận à?"

Tôi kéo em nằm xuống và chính mình ngồi lên. Em mơn man xoa bắp chân trần trụi của tôi. "Không nghi ngờ. Tầm chín tuổi. Tôi rất hay trộm những quyển tiểu thuyết của mẹ, rồi lén đọc. Có lúc còn soi đèn pin cày truyện trong chăn. Em thấy tôi thế nào?"

Tôi nghiêng đầu ra vẻ đáng yêu. Em kéo tôi xuống để hôn. "Giống Harry Potter."

"Oh, Oscausi."

"Pffft. Nó nghĩa là gì?"

"Em chưa đọc Harry Potter?"

"Em không đọc. Chỉ xem thôi. Quá lâu rồi, em chẳng nhớ gì." Em xuống một tông giọng. "Nghe này, anh muốn có thể nhìn lại không?"

Em đang rơi vào trầm tư. Có phải em nghi ngờ điều gì? Sau một câu hỏi, tôi quay trở về vào 5 năm trước và tự hỏi. Thật ra, tôi chán nản là phần nhiều. Bố tôi không cho gặp Key, bỗng dưng mất đi ánh sáng, tôi không thể vẽ, cáu giận, bất lực. Nhưng lúc đó, chưa hẳn là tôi muốn có thể nhìn lại. Tôi nằm xuống, úp cằm lên ngực em. "Ngố, sao hỏi vậy. Tất nhiên là có rồi. Nhưng không phải lúc nào cũng vậy. Tôi bảo nhé, Key phản bội tôi, anh ấy là một kẻ thua cuộc hoàn toàn. Nhưng Key là một người tốt... Này, đừng cắt lời tôi, vẫn chưa nói hết." Em vừa định càu nhàu gì đó. "Key là một người tốt, okay, nếu không có anh ý tôi cũng chẳng có được như bây giờ. Vào ngày tốt nghiệp đại học của tôi, tôi sẽ mời anh ấy đến dự. Em không nghe nhầm đâu, tôi muốn anh ấy có mặt ở buổi lễ đó. Tại vì anh ấy là người cùng tôi ở lúc bắt đầu, khi mà tôi chia sẻ việc yêu học hỏi của mình, em sẽ không hiểu được điều đấy sâu sắc như Key. Thật sự, tôi đã muốn chết lúc đó hơn là nghĩ về việc lấy lại được giác quan." Cười nhẹ về sự ngớ ngẩn ngày xưa. "Nhưng em là người tôi cực khao khát được nhìn thấy, Jungkook ạ. Hơn cả Key, hơn tất cả những ngôi sao trên trời. Mỗi lần tôi chạm vào em, lại thêm nhiều sự tôi muốn thấy em trông như nào. Cách em di chuyển trên sân bóng khiến bọn con gái rú ầm lên. Hay lúc em cúi mặt xuống hôn tôi, em nhắm mắt trong vài giây, tôi muốn nhìn thấy cảnh đấy."

Em va phải sự im lặng. Tôi rướn người hôn lên cổ. "Tôi không biết cho đến lúc tôi có thể nhìn, chúng ta còn bên nhau không? Nhưng khi đấy, nhất định, tôi sẽ đi tìm em, bắt em lại bằng ánh mắt của mình. Chúa nghe thấy lời tôi."

Tôi ngồi dậy và đổi chủ đề. "Em biết gì không? Harry Potter sẽ hát cho em nghe. Em là người đầu tiên biết cậu ấy có tài năng này."

"Thật sao?" Em cười khoái chí. Luồn tay trong quần lót tôi, nắm lấy mông.

"If you're happy and you know it, shake your ass. If you're happy and you know it, shake your ass. If you're happy and you know it, then your face will surely show it. If you're happy and you know it, shake your ass." Nhưng mà phần tốt nhất thì lại là tôi đứng dậy trên giường nhún nhảy, twerk như một vũ nữ thoát y. Em không ngừng cười, ngồi dậy đánh vào mông tôi và kéo ngã vào lòng.

"Bài hát thật khủng khiếp."

"Sao? Em không thích à? Ugh, đó là lý do tại sao Harry chỉ nên làm phù thuỷ."

Tôi dính trên hơi thở được phả ra bởi nụ cười tinh nghịch ngọt ngào như một thanh Kitkat. "Anh mê hoặc em, J. Em vẫn không tin mình đã đến đây bởi vì anh nói nhớ em. Xem nào, anh nhớ em tệ đến mức nào?"

KILIGNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ