Bên trong nhà thờ nồng mùi gỗ ẩm, có lẽ phải cái đặc trưng này mới là nhà thờ. Bên cạnh đó tôi thích những cái ghế trơn. Tại sao những cái ghế dễ chịu như vậy mà không được đặt ở mọi nơi mà lại là ghế rãnh nhỉ. Nhà thờ ở đây rất vắng, tôi không nghe được tiếng gì khác ngoài tiếng trẻ em ở đằng xa và tiếng Yehyun đang cầu nguyện. Yehyun cầu nguyện rất nhiều, trong cả khoảng thời gian đó tôi cố lắng nghe nhưng mọi thứ đều rời rạc. Cậu trai rất giống Jungkook ở vài điều, tôi nghĩ là mọi người đều quý họ, cách họ cười hệt như nhau.
Chúng tôi quay trở về nhà vào cuối chiều, tôi đã hỏi Yehyun về trang phục của mình, tôi muốn có ấn tượng tốt với bố mẹ em và cả sự quý mến của họ. Yehyun cười, bỗng em với tay sang, cho một ngón vào trong cổ áo tôi và kéo lên. Tôi đơ nụ cười của mình và bắt đầu ngượng ngùng.
"... Xin lỗi." Chẳng hiểu tôi xin lỗi vì điều gì.
"Không sao. Em mười tám rồi, tất nhiên em hiểu mà."
"Em nghĩ anh nên thay một cái áo len không?"
"Không, nhìn ổn mà. Nếu họ biết cũng chẳng sao cả. Em chỉ sợ anh thấy ngại thôi."
Nhà Jungkook siêu giàu, tôi có thể cảm nhận qua cách những người làm chào Yehyun và cái chân tôi phải đi mọi nơi không điểm dừng. Lúc Yehyun dẫn tôi vào bếp nơi mẹ em đang hết lòng về bữa tối.
"Ôi con yêu. Chúa ơi, nhìn con xinh đẹp hơn trong ảnh nhiều." Mẹ em ôm lấy tôi và hôn lên má. Tôi có thể ngửi thấy mùi dầu ăn ám lên quần áo mùi quýt chin của bà. Tôi ước mình có thể khen bà một câu tương tự.
"Rất vui được gặp bác."
"Cuối cùng tôi cũng được xem lý do mà con trai tôi bỏ nhà đi vào năm mới rồi."
Tôi ngạc nhiên. "Mmmh. Jungkook nói rằng mọi người đi du lịch hết."
"Thằng bé nói dối đấy."
Chắc rồi. Em lúc nào mà chẳng lừa lọc tôi, nhưng chao ôi, em thật đáng yêu. Bố em đi công tác ở Jeju, không biết ông có trở lại lúc tôi vẫn ở Busan không? Nhưng mẹ em có vẻ rất thích tôi. Tôi nghĩ mình sẽ có một bữa ăn truyền thống, nhưng Jungkook bảo với mẹ em rằng tôi chuộng món Tây hơn. Và suy ra tôi có bữa ăn với cá áp chảo, sườn cừu, súp ngô và salad. Tôi rất thích cái nước gọi là dâu tằm đen, họ luôn cho đá vào mọi đồ uống kể cả khi trời lạnh. Mẹ em ấn tượng với cách dùng dĩa của tôi, thậm chí bà còn không biết tại sao cần có hai cái dĩa ở bàn ăn. Tôi bắt đầu kể chuyện làm ăn của gia đình mình, vì tôi biết mọi phụ huynh đều muốn biết gia cảnh của người yêu mình như thế nào. Bà rất tốt khi thêm súp vào chén của tôi mỗi khi tôi dùng hết nó.
Monahe về vào giữa bữa ăn, con bé có buổi ngoại khóa hôm nay. Em ôm lấy tôi từ đằng sau.
"Mẹ có thấy anh Jimin rất đáng yêu không? Con đã bảo là anh Jungkook thích mấy người mắt một mí mà."
"Thôi nào, con không đói sao?"
"Con sắp chết rồi đây."Tiếng Yehyun rú lên. "Bỏ túi xuống mặt bàn đi."
"Anh như một ông già vậy."
"Hai đứa không thể cãi nhau như vậy khi nhà ta có khách chứ?"

BẠN ĐANG ĐỌC
KILIG
FanfictionKilig là cảm giác "phê" tột bậc được tạo ra bởi thứ làm bạn thích chết đi được. Có thể là một bộ phim, một mối tình hoặc đơn giản là một nụ cười của ai đó, nó tự nhiên khiến bạn hạnh phúc không kiểm soát được. "Anh ấy ngọt ngào như một viên kẹo bọc...