Quyển II - Chương 12

254 17 0
                                    

Huống Mỹ Doanh lại ngồi dậy, ôm chăn ngẫm nghĩ sự việc một hồi, chỉ cảm thấy cả người run lên cầm cập.

Phải nói chuyện này cho Giang Luyện biết mới được.

Cô lần tìm điện thoại, vừa mở WeChat của Giang Luyện ra, lại bỏ xuống: Hai giờ sáng, sao hắn còn thức mà xem tin nhắn được chứ? Huống hồ, điện thoại của hai người này còn do chính tay cô thiết lập chế độ không làm phiền sau mười hai giờ nữa chứ, lúc đó đã làm Vi Bưu cảm động, cứ khen cô săn sóc mãi.

Nhà nghỉ không thể so với khách sạn, không lắp đặt điện thoại nội tuyến, đợi sáng mai mới nói thì có khi lại hỏng việc rồi, đêm dài lắm mộng, Huống Mỹ Doanh suy nghĩ vài giây rồi dứt khoát xuống giường, khoác một chiếc áo mỏng ra ngoài váy ngủ hai dây rồi nhẹ tay nhẹ chân mở cửa phòng.

Trong hành lang vô cùng yên lặng, ánh đèn tối mờ, tầng này vốn có hai người canh đêm, cũng không biết đã đi đâu rồi. Huống Mỹ Doanh giơ ngón tay lên gõ cửa, gắng hạ giọng xuống thật thấp: "Vi Bưu? Giang Luyện?"

Gọi nhỏ vậy, người bên trong có thức cũng chưa chắc đã nghe thấy được chứ đừng nói tới đang ngủ say. Huống Mỹ Doanh hơi do dự, Vi Bưu và Giang Luyện đều là người một nhà, quấy rầy cũng không sao, nhưng trời tối người lặng, hơi to tiếng một chút là sẽ ảnh hưởng tới những khách trọ khác. Nhà cô gia giáo cẩn thận, trong lòng rất phản cảm làm những chuyện thiếu tố chất này.

Hay là quay về gọi điện thoại? Không được, màn hình điện thoại sáng một lúc rồi sẽ tắt, sao có thể đánh thức được hai người họ?

Đang lưỡng lự, chợt nghe thấy một tiếng keng rất khẽ, như có chiếc vòng kim loại rất nhỏ nào rơi xuống.

Huống Mỹ Doanh giật mình, theo tiếng nhìn lại.

Đây là tầng hai, một tầng có chừng hơn mười gian phòng, nằm ở giữa đoạn cầu thang lên xuống, người trong hành lang trừ phi đến gần, bằng không sẽ không thể xem được tình hình trên cầu thang.

Tiếng vang đó phát ra từ đầu cầu thang.

Như đáp lại ánh mắt cô, một chiếc nhẫn vàng óng chậm rãi lăn từ đầu cầu thang ra, hết đà rồi thì trơ trọi đứng lại trên mặt đất như một con mắt không có con ngươi.

Ai đánh rơi nhẫn vậy, người gác đêm à?

Huống Mỹ Doanh đoán người đó sẽ xuống nhặt, vậy nhưng lại không có, sau một tiếng keng khẽ vang lên thì không còn âm thanh gì nữa.

Lạ thật, dù thế nào cũng không thể là đột nhiên xuất hiện được, chẳng lẽ người đó làm mất đồ mà không phát hiện ra? Huống Mỹ Doanh nhịn không được đi về phía đầu kia, lúc gần đi tới đầu cầu thang, cách chiếc nhẫn kia một bước ngắn, cô lại dừng bước.

Con người ít nhiều đều có trực giác đối với nguy hiểm: Trong bầu không khí ban đêm này lẩn khuất điều quái dị nào đó không rõ, dù không thấy được nhưng nghe cẩn thận thì dường như sau bức tường thông ra cầu thang có tiếng ai hít thở rất khẽ.

Ai đang ở đó? Nghe thấy động tĩnh vì sao không đi ra gặp cô mà lại phải núp sau tường?

Huống Mỹ Doanh nhìn chằm chằm gờ mép bức tường kia, cơ hồ nín thở, sự yên tĩnh khác thường này khiến tim cô đập mạnh hơn, khựng lại một thoáng, cô nhấc gót, khẽ khàng lùi bước ra sau.

(Hoàn)Xương Rồng - Hòm (Rương) - Vĩ NgưNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ