Rốt cuộc Thần Côn cũng thôi xoắn xuýt với con chim đẹp hơn giải phóng nước nhà kia, lão mơ mơ màng màng ngẩng đầu nhìn trời, tựa như có thể xuyên qua đỉnh lều nhìn thấy cái gì: "Sương bốc lên rồi, sương dày quá."
Cũng không sai, trong núi Tương Tây thường có sương mù: núi rừng đầm lầy, hơi nước quá dồi dào, khó tránh.
Vậy nhưng những câu lẩm bẩm kế tiếp của Thần Côn lại khiến Giang Luyện không hiểu nổi: "Từng cụm từng cụm, như sóng bụi cuộn lên, che lại một góc trời..."
Nói tới đây, lão đánh một cái giật mình, ánh mắt tan rã rốt cuộc cũng hồi thần, con ngươi còn sáng lấp lánh sáng: "Nhớ ra rồi, tôi nhớ ra rồi!"
Rốt cuộc cũng nhớ ra vì sao lão lại cảm thấy cái rương này là bị trộm.
Bởi vì khi sương mù bao trùm khắp bầu trời, những người đứng bên đống lửa hoặc đống rương trở nên rối loạn, họ lớn tiếng quát mắng, có người chạy qua bên này, có người trèo lên chóp đống rương chất đống, muốn xem cho rõ.
Sau đó, từ trong sương mù dày đặc thò ra một đôi tay, chỉ có tay, hiển nhiên là tay người, gầy trơ xương, bỗng bám lấy cạnh một chiếc rương nằm ở rìa ngoài, rầm rầm kéo thẳng cái rương đó vào trong sương mù.
Lén la lén lút như vậy, không phải trộm thì là gì?
Giang Luyện cảm thấy Thần Côn miêu tả có hơi phóng đại và không thật, Tương Tây thì nhiều sương thật, có điều nói là "từng cụm từng cụm, như sóng bụi cuộn lên" thì hơi hoang đường xằng bậy quá rồi, cảnh trong mơ mà, sẽ có phần méo mó và quái dị so với thực tế.
Một đám người vs. một đám thổ phỉ.
Một đống rương vs. đống rương nhà họ Huống mang theo khi chạy nạn.
Khá là tương đồng, mười phần chắc đến tám chín là hai người họ tìm cùng một chiếc rương rồi, nói chính xác hơn là thứ hai người muốn tìm đều xuất thân từ đống rương của nhà họ Huống kia.
Thần Côn nuốt nước miếng, tiếp tục miêu tả cảnh trong mơ cho Giang Luyện nghe: "Sau đó thì đuổi theo. Bên tai chỉ toàn là tiếng thở hổn hển lúc chạy đuổi, cảm giác rất kỳ quặc, tầm nhìn của tôi cũng rất kỳ quặc, trong mơ, tôi cũng không phải người đứng xem, dường như nằm trong những người chạy đuổi, ra sức đuổi, nhưng mà..."
Nói tới đây, Thần Côn hơi hoang mang.
Đuổi đuổi một hồn, sương mù tan đi, tan rất quang đãng, lộ ra một cánh đồng hoang như bình địa, ngẩng đầu lên nhìn, mặt trăng rất to, rất trắng, rất sáng, rất khoan dung, cũng rất dịu dàng, bóng núi to lớn đứng lặng nơi chân trời, vừa yên tĩnh vừa nặng nề.
Đó chính là toàn bộ giấc mộng, kỳ thực so ra, cũng không thêm được bao nhiêu tin tức hữu dụng: cái rương vẫn chưa rõ kiểu dáng, chỉ biết đại khái kích cỡ, hơn nữa kỳ thực là chất chồng thành đống, không chỉ có một cái; có rất nhiều người nhưng chỉ thấy bóng người, ăn mặc, thậm chí đến giới tính ra sao cũng hoàn toàn không có khái niệm; có một bóng chim khổng lồ mà méo mó, nhưng đó là hiệu quả do ánh lửa chiếu rọi, chân thân thế nào, không sao biết được, có khi chỉ là một con chim bện bằng lá trúc; còn trông thấy một bàn tay hiện ra từ trong sương mù dày đặc, bám lấy cái rương, nhưng điều này cũng chỉ tiến thêm một bước chứng thực rằng chiếc rương kia bị trộm đi mà thôi.
BẠN ĐANG ĐỌC
(Hoàn)Xương Rồng - Hòm (Rương) - Vĩ Ngư
Science FictionTên gốc: Long cốt phần tương | dùng xương rồng để đốt rương Có người gọi là Rương, có người gọi là Hòm tùy theo cách gọi của mỗi người Tác giả: Vĩ Ngư Bản Trung: Tấn Giang Biên tập: Fang Li Thể loại: Huyền bí, không kinh dị, có lẽ là HE Tình trạng:...