Trời chưa sáng, Giang Luyện lại đi thăm dò động tĩnh của Bạch Thủy Tiêu, trở về rồi thì gọi Mạnh Thiên Tư lên đường.
Theo dõi ban ngày so với ban đêm vừa có cái ưu cũng vừa có cái khuyết, ưu là có thể nhìn được trọn vẹn không sót một cái gì, khuyết cũng là nhìn quá trọn vẹn không sót một cái gì – anh tiện theo dõi người ta, người ta muốn phát hiện ra anh cũng không khó, bởi vậy nên là càng phải cẩn thận hơn, giữ khoảng cách xa hơn.
Mạnh Thiên Tư giải quyết bữa sáng dọc đường, nghỉ ngơi hồi phục một đêm, chân cô đã không còn gì đáng ngại, chỉ là sức lực vẫn chưa lên hết được, chỉ khôi phục được sáu, bảy thành, đồng thời, đêm tối qua đi, ban ngày đến, thiện ý vì đêm tối mà dễ nảy mầm, vì nghe câu chuyện mà khuếch đại lên của cô đối với Giang Luyện lại co lại một chút: Đêm tối che đi mặt mũi Giang Luyện, dễ khiến người ta động lòng và cảm tính hơn, nhưng ban ngày sắc trời sáng sủa, lại khiến khuôn mặt đã ba phen mấy bận đã đối nghịch với cô của hắn trở nên thấy được rõ ràng hơn.
Chuyện nào ra chuyện đó, thận châu vẫn có thể cho mượn, nhưng thái độ lạnh lùng của cô thì không thể thay đổi được, OK không, nghe một câu chuyện đã dao động thì bản thân cũng hơi không nhìn nổi mình nữa rồi: Chuyện này mà bị truyền ra ngoài, sau này ai đến chỗ cô nhờ vả cũng kể chuyện bi thảm cho cô nghe, còn có thể làm việc tử tế được nữa không?
Thái độ Mạnh Thiên Tư biến hóa vi diệu, Giang Luyện tất nhiên cũng phát hiện ra, có điều con thuyền hữu nghị rốt cuộc cũng khua được mái chèo, thái độ khách ngồi thuyền có hơi lạnh nhạt đối với hắn cũng chẳng sao: Sau đêm qua, chuyện đã chắc được tám, chín phần, hắn mong được thông cảm đã có được thông cảm, vậy là thỏa mãn rồi.
Chỉ là...
Hắn cảm thấy câu "Lén bám theo trước rồi nghĩ cách liên lạc với Mạnh Kình Tùng" không khả thi lắm, đây rõ ràng là càng đi càng hẻo lánh, càng không có người ở, muốn liên lạc với người bên ngoài dễ thật vậy sao.
***
Đường núi khó đi, nhất là loại núi sâu hi hữu dấu người này, lộ trình nửa ngày mệt đến muốn sống muốn chết mà cũng chỉ mới vượt qua một hai đỉnh núi, hơn nữa còn càng đi càng mù mờ, căn bản không biết mình đang ở đâu.
Mạnh Thiên Tư cũng hoang mang ngập óc: Cô không quen thuộc Tương Tây, quỷ non các đời trước có thể xem đình núi thế núi mà phân biệt được đường, nhưng qua mấy chục năm, mọi người đã quen ỷ lại vào các thiết bị định vị điện tử, không có thiết bị hỗ trợ, hai mắt cơ bản là tối thui.
Đến gần trưa, Bạch Thủy Tiêu dừng lại nghỉ ngơi lần thứ ba, Giang Luyện và Mạnh Thiên Tư cũng lập tức dừng lại.
Bạch Thủy Tiêu có vẻ rất cảnh giác, mỗi lần nghỉ ngơi đều không ngồi yên một chỗ mà cứ đi trái đi phải, nhìn ngó khắp nơi, lúc thì đứng lên, lúc thì ngồi xổm xuống, có mấy lần rõ ràng đang ngồi xổm dưới đất lại đột ngột vọt ra như đang đuổi bắt cái gì.
Cách quá xa, không nhìn rõ được, Giang Luyện sinh lòng cảnh giác, qua Mạnh Thiên Tư, hắn ít nhiều cũng đã hiểu được phần nào thủ đoạn của Bạch Thủy Tiêu: Cô ả này ở chung với bà Điền Miêu, chưa biết chừng cũng biết sai bảo cổ trùng độc trùng gì đó, nếu động thủ thật, hắn phải đặc biệt cẩn thận, dù sao trong núi này trùng thú nể mặt Mạnh Thiên Tư chứ có quen biết gì mặt mũi hắn đâu.
BẠN ĐANG ĐỌC
(Hoàn)Xương Rồng - Hòm (Rương) - Vĩ Ngư
Ciencia FicciónTên gốc: Long cốt phần tương | dùng xương rồng để đốt rương Có người gọi là Rương, có người gọi là Hòm tùy theo cách gọi của mỗi người Tác giả: Vĩ Ngư Bản Trung: Tấn Giang Biên tập: Fang Li Thể loại: Huyền bí, không kinh dị, có lẽ là HE Tình trạng:...