Quyển III - Chương 14

324 19 0
                                    

Khưu Đống đáp dạ, thấy chỗ này rừng sâu cây rậm, sợ chất lượng gọi điện không tốt, bèn ra ngoài một đoạn, chọn một nơi trống trải để gọi. Giang Luyện muốn nói với Mạnh Thiên Tư mất câu, lại nghĩ tới tình hình của Huống Mỹ Doanh và Vi Bưu, sau một thoáng lưỡng lự, quyết định đi theo Khưu Đống trước.

Cuộc gọi nhanh chóng được nối thông, Khưu Đống liên tục gật đầu: "Tốt, tốt, hội hợp trong núi rất thích hợp, tôi đưa máy cho cô Mạnh, xem ý kiến cô ấy thế nào..."

Xoay người lại thì thấy Giang Luyện, sắc mặt sầm xuống, lạnh lùng báo: "Mọi người vội đi tìm cô Mạnh nên chưa để ý tới bạn anh."

Vốn định nói xong sẽ bỏ Giang Luyện lại, mới đi hai bước, rốt cuộc không nhịn được, che ống nghe điện thoại, lùi trở về, hỏi hắn: "Tại sao chuông vàng phục thú của cô Mạnh lại nằm trong tay anh?"

Chuông vàng phục thú?

Giang Luyện thoáng sửng sốt rồi mới hiểu ra chính là sợi dây chuyền kia, vốn định giải thích vài câu, lại nuốt về: một là không thể nói rõ ràng trong vài câu; hai là mỗi lần bên Mạnh Thiên Tư hỏi về sợi dây chuyền này đều tránh người xung quanh, tựa hồ cũng không muốn để lộ việc này.

Khưu Đống lại cho là hắn đuối lý, hơi tức giận: "Chuông vàng phục thú, phòng thú núi, động thú núi, hàng thú núi, tình thế ban nãy nguy cấp như vậy, anh lại cầm một vật quan trọng như thế trong tay, anh có biết dùng không? Làm tôi cứ thắc mắc, rõ ràng có chuông vàng để dùng, sao cô Mạnh lại phải mười hai dao lấy thân làm bùa như thế, thì ra trên người không có chuông vàng!"

Gã chợt khựng lại, tự biết mình lỡ lời, sắc mặt hơi lúng túng, lại sợ đầu kia Mạnh Kình Tùng đợi lâu sốt ruột, chỉ đành hung dữ trừng Giang Luyện một cái rồi vội vã đi đến dưới tán cây, đưa điện thoại cho Mạnh Thiên Tư.

Mạnh Thiên Tư cũng chẳng quan tâm đến chất lượng cuộc gọi gì, cũng có thể là vì trên người bị thương nên lười hoạt động, cứ thế tựa dưới tán cây nghe máy, Khưu Đống vì tị hiềm, sang bên kia hỗ trợ chăm sóc người bị thương.

***

Giang Luyện đứng bất động một hồi.

Mười hai dao.

Nghĩ ra rồi, hắn từng thấy một bên tay và chân cô có ba vết dao, xem ra bên còn lại cũng có, truy rõ ngọn ngành, nếu không phải tay hắn hèn, để người ta lấy mất chuông vàng thì đã chẳng cần đến mười hai nhát dao này.

Cánh tay ngưa ngứa, không biết là chỗ vết thương nào không băng chặt để máu tràn ra, Giang Luyện đưa tay lau đi, đứng một lúc rồi đi về phía Mạnh Thiên Tư.

Tới gần, tiếng cô nói chuyện liên miên truyền đến, Giang Luyện bất giác nhẹ chân lại.

"... Đều là người quỷ non cả, lẽ nào tự tôi chạy thoát là xong, bỏ người ta lại chịu chết?"

"Anh đi xuống xa quá rồi, còn ngồi xe nữa chứ, đợi được các anh qua đây tôi cũng đủ thời gian vào được rừng đá treo túi mật rồi, hội hợp ở đó là được. Tôi đi đến lò sưởi rồi rẽ hướng tây, đi tắt xuyên thẳng, anh lo lắng thì phái mấy người tiếp ứng dọc đường đi."

(Hoàn)Xương Rồng - Hòm (Rương) - Vĩ NgưNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ