Rồng rơi.
Rơi như thế nào? Rơi mạnh từ trên cao xuống ư? Hèn chi khắp nơi rung chuyển, mặt đất cũng nghiêng ngả.
Mạnh Thiên Tư rất muốn biết cảnh tượng đó như thế nào, nghe người ta miêu tả lại thôi cũng được, nhưng không thể ép Thần Côn về nằm mơ tiếp được – Giấc mơ của Thần Côn còn quý giá hơn nước suối mùa hạn nữa, bao nhiêu ngày như vậy mới được một hai hồi.
Cô ôm nỗi lòng phiền muộn khôn tả, ngả đầu vào gối, từ từ thiếp đi.
Đến nửa đêm, nghe thấy tiếng Giang Luyện gọi mình, Mạnh Thiên Tư mơ màng mở mắt, chỉ cảm thấy trên mặt lấm chấm cảm giác buốt lạnh, lại nghe Giang Luyện nhẹ nhàng nói: "Thiên Tư, mưa rồi, về phòng ngủ thôi."
Cô ngây ngô ừ một tiếng, dùng chân quờ quạng tìm giày, mê man về phòng, vừa tới giường đã nằm vật xuống.
Sáng sớm hôm sau, bị tiếng mưa rơi dày đặc đánh thức, xuyên qua khung cửa sổ dán giấy hoa họa tiết có thể trông thấy từng tia từng tia mưa lao xuống, mưa đã lớn hơn từ đêm qua.
Mạnh Thiên Tư nằm một lúc mới nhận ra âm thanh không đúng, trong tiếng mưa còn lẫn tiếng điện thoại đổ chuông, cô vươn tay quờ quạng bốn phía, lấy tới trước mặt, vừa nhìn đã ngồi bật dậy, hết sạch buồn ngủ.
Người gọi video tới là Cao Kinh Hồng.
Mạnh Thiên Tư vội vàng vuốt tóc rồi ấn nhận cuộc gọi, trên màn hình hiện lên khuôn mặt Cao Kinh Hồng, hai mắt sưng vù, tóc tai cũng có phần mất trật tự, xem cảnh nền, bà đang dựa người trên giường.
Thì ra me lớn cũng có lúc không chú ý tới dáng vẻ, Mạnh Thiên Tư thầm oán trách u năm trước, cảm thấy là do Thù Bích Ảnh chuyển lời không đủ uyển chuyển, nhưng nghĩ lại, me lớn và cụ Đoàn tình như mẹ con, có chuyển lời uyển chuyển hơn nữa cũng khó tránh khỏi đau lòng một trận mãnh liệt.
Cao Kinh Hồng lúc này không giống một bậc trưởng lão xử sự thỏa đáng mà ngược lại, giống một đứa trẻ không biết phải làm sao, vừa mở miệng đã hỏi cô: "Bé Tư, me Đoàn có khi nào đã phơi thây nơi đất hoang không?"
Mạnh Thiên Tư không đáp.
Có thể lắm, cô cảm thấy là vậy, người như Diêm La, giết người rồi còn có thể hảo tâm giúp đỡ chôn cất tử tế cho sao?
Chỉ là không thể nói thẳng như vậy được.
Hốc mắt Cao Kinh Hồng đỏ hoe: "Đêm qua me mơ thấy me Đoàn, bà nói bà chết không yên ổn, trên không chạm trời dưới không chạm đất, mỗi ngày đều rất mệt mỏi, rất khổ cực..."
Mạnh Thiên Tư nói: "Me lớn, đó là do ban ngày me nghĩ nhiều quá nên đêm về ngủ mơ thôi, là me quá lo âu, đừng cho là thật."
Cao Kinh Hồng hỏi một đằng nói một nẻo: "Sáng nay me đã bảo Liễu thư nhi tìm trạm non quê đầu Côn Lôn, từ giờ trở đi phải lục soát từng tấc núi kiểu trải thảm, me cứ nghĩ tới me Đoàn chết cũng không được xuống mồ là lại..."
Còn chưa dứt lời, chợt khóc nức lên.
Trước nay Mạnh Thiên Tư đều không ngờ rằng Cao Kinh Hồng có thể khóc – me lớn cùng lắm cũng chỉ thương cảm, thở dài một hơi thanh nhã, đến tư thái nhíu mày cũng vừa đúng.
BẠN ĐANG ĐỌC
(Hoàn)Xương Rồng - Hòm (Rương) - Vĩ Ngư
Ciencia FicciónTên gốc: Long cốt phần tương | dùng xương rồng để đốt rương Có người gọi là Rương, có người gọi là Hòm tùy theo cách gọi của mỗi người Tác giả: Vĩ Ngư Bản Trung: Tấn Giang Biên tập: Fang Li Thể loại: Huyền bí, không kinh dị, có lẽ là HE Tình trạng:...