Tiếng người cũng tới gần.
Giọng nói nghe thấy đầu tiên là tiếng con gái ríu rít: "Nước, nước, em đã bảo là rẽ sang bên này có nước mà."
Đó là Kim Châu Ngân Châu, hai cô bé chạy vụt qua gốc cây, chạy về phía con suối, vội vàng rửa mặt rửa tay, vốc nước lên uống, lại rót vào bình nước mang theo bên người.
Đi cùng đằng sau là Bạch Thủy Tiêu và bà Điền Miêu, họ đứng bên cây, đợi Kim Châu Ngân Châu đi lấy nước, trò chuyện câu được câu không.
Bạch Thủy Tiêu nói: "Tiếp theo chúng ta chia đường, ba người tìm chỗ nào kín đáo mà trốn một thời gian, đợi qua vụ này lại trở về."
Bà Điền Miêu thở dài: "Bọn tôi vẫn ổn, cháu mới phải cẩn thận đấy. Quỷ non phát ảnh cháu đi khắp nơi ra, còn ra giá cao, đoạn đường này cháu phải tránh những thôn trại có người, không chừng đều bị quỷ non mua chuộc cả rồi."
Sắc mặt Bạch Thủy Tiêu u ám, không ngừng bấm công tắc đèn pin, trước mặt lúc sáng lúc tối.
Người tìm tới buổi chiều đúng là quỷ non, có điều, không giống với những gì cô ta nghĩ: Những người kia cầm ảnh cô ta một đường hỏi tới đây, xem ra không khó đoán được là Mạnh Thiên Tư mất tích, tình hình nghiêm trọng, quỷ non đầu này đã dốc hết lực lượng dò tìm từng thôn từng trại, không bỏ sót bất kỳ chỗ nào có người ở, không bắt được cô ta sẽ không ngừng lại.
Nhưng điều này cũng không quan trọng: Mạnh Thiên Tư quả thực đã chạy đi, đại quân của quỷ non sớm muộn gì cũng đánh tới cửa, khiến cô ta không thể không rời đi tránh đầu sóng ngọn gió.
Bà Điền Miêu nghĩ ngợi: "Hay là cứ đi chung đi, nhiều người chiếu cố lẫn nhau cũng tốt hơn."
Bạch Thủy Tiêu không đáp lời, im lặng một lúc mới nói: "Cháu làm hỏng chuyện, phải trở lại báo cáo."
Bà Điền Miêu mặt hơi biến sắc, không cầm được sợ đến run rẩy, giọng cũng run lên theo: "Sẽ không sao chứ?"
Bạch Thủy Tiêu nghe ra bà ta sợ hãi: "Yên tâm đi, không sao, bà đừng nghĩ về ngài ấy đáng sợ thế."
Bà Điền Miêu cười gượng: "Tôi đã thấy bao giờ đâu, cháu cũng thật là...si dại rồi."
Còn muốn căn dặn thêm mấy câu, Kim Châu Ngân Châu đã trở lại, bà Điền Miêu im bặt, đám người lại rời đi.
Họ vừa đi khỏi, Mạnh Thiên Tư đã không nhịn nổi nữa, cô đẩy cành lá ra, nhìn về phía ánh đèn pin đi xa: không bao lâu sau, trong luồng sáng tách ra một luồng, một mình đi một hướng, tất nhiên đó là Bạch Thủy Tiêu.
Cô giục Giang Luyện: "Đi mau, bám theo cô ta."
Giang Luyện không nhúc nhích: "Làm gì?"
Còn làm gì nữa, hắn không có não à? Mạnh Thiên Tư bực dọc: đi cùng Mạnh Kình Tùng vẫn đỡ lo hơn, hợp tác nhiều năm, không cần tốn nước bọt, một ánh mắt của cô thôi là y đã có thể thỏa đáng làm xong việc rồi.
Cô nhẫn nại giải thích: "Anh không nghe thấy BạchThủy Tiêu nói phải về báo cáo sao? Điều đó chứng tỏ sau lưng cô ta có chủ mưu, cô ta chỉ làm việc, bám theo cô ta, tìm hiểu ngọn nguồn là có thể tìm ra người kia."
BẠN ĐANG ĐỌC
(Hoàn)Xương Rồng - Hòm (Rương) - Vĩ Ngư
Ciencia FicciónTên gốc: Long cốt phần tương | dùng xương rồng để đốt rương Có người gọi là Rương, có người gọi là Hòm tùy theo cách gọi của mỗi người Tác giả: Vĩ Ngư Bản Trung: Tấn Giang Biên tập: Fang Li Thể loại: Huyền bí, không kinh dị, có lẽ là HE Tình trạng:...