Sắc trời mờ tỏ, ban mai trong núi còn thấm đẫm sương đêm, giăng khắp nơi như lưới, lúc sà xuống lúc bay lên, bên một ao nước trong thung lũng vang rộn tiếng người huyên náo khác thường.
Nước ao không sâu, bên trong xiêu vẹo một chiếc xe van màu trắng chổng ngược, không ít người đứng trên bờ nước, người kéo thừng, người đẩy xà beng xuống nước, còn có người bơi từ dưới thân xe ra, loạt xoạt đưa tay lau nước trên mặt.
Mạnh Kình Tùng ngồi xổm trên vách đá trên cao, đưa tay lần sờ vết bánh xe trên mặt đất, mép vách ẩm bùn, vết bánh xe vô cùng rõ ràng: xe hẳn là đã mất khống chế từ nơi này, lao xuống ao nước cách vài mét bên dưới, sau đó giữ tư thế lật ngược như thế chờ họ chạy tới.
Rơi từ độ cao này xuống thì có bị lật xe cũng không gặp thương tổn gì lớn, huống hồ đã xác nhận được rằng trong xe không có ai.
Người đi đâu hết rồi, là Bạch Thủy Tiêu như ý hay là Thiên Tư đắc thủ? Nhưng nếu là Thiên Tư chiếm thế thượng phong thì tại sao lại không tìm cách liên lạc với họ?
Mạnh Kình Tùng cau mày, trước đó hắn chỉ hơi không yên lòng: Ánh mắt Mạnh Thiên Tư nhìn y khi ấy khiến nhìn ra vụ bắt cóc đó cũng không quá nguy hiểm, giống như cô đang tương kế tựu kế hơn, bởi vậy nên y không gấp gáp cứu người mà cố gắng phối hợp, yên lặng theo dõi diễn biến.
Mãi đến khi Liễu Quan Quốc báo điểm đỏ trên màn hình theo dõi đã bất động hồi lâu, hơn nữa xem vị trí hoàn toàn là ở trong núi, xung quanh không có bất kỳ thôn trại nào, y nghe mà bồn chồn, lúc này nỗi lo âu mới dần lên men.
...
Phía sau vang lên tiếng bước chân quen thuộc, Mạnh Kình Tùng chà chà ngón tay, thổi bụi trong lòng bàn tay, đứng lên: "Thế nào?"
Người tới là Liễu Quan Quốc, y bôn tẩu cả một đêm, mặt mày sưng phù, dưới mắt cũng thâm xanh: "Đã tìm kiếm xung quanh, phát hiện được vài vết chân trong bụi cỏ nhưng không có giá trị gì – căn bản là không nhìn ra đi về hướng nào."
Mạnh Kình Tùng ừ một tiếng, ý bảo gã tiếp tục.
"Bạch Thủy Tiêu có hai nơi ở, một căn hộ ở huyện Long Sơn, nhà cũ thì ở trại Lạp Khoa, hai nơi đó chúng tôi đều đã tới, không người, cô ta hẳn còn có chốn dừng chân khác, hỏi hàng xóm đều nói là không gặp cô ta thường xuyên lắm, cũng chưa từng thấy cô ta có bạn bè qua lại nào."
Điều này thực ra cũng nằm trong dự liệu, Bạch Thủy Tiêu là kẻ xảo quyệt đến vậy kia mà.
Mạnh Kình Tùng có phần bực dọc: "Không còn gì khác? Người được mời tới ăn bữa cơm chúng ta mời mà chỉ biết có chừng đó về cô ta thôi?"
Mặt Liễu Quan Quốc nóng ran, khó mà mở miệng được.
Lạc hoa động nữ kỳ thực hơi đặc biệt, không có thanh thế lớn như đi chân hay Thần tự đầu, về mặt bản chất thì chỉ là những cô gái bơ vơ si dại, được thần động phù hộ, có chút bản lĩnh vượt trội hơn người, không thích qua lại với người khác, gần gũi với núi rừng hơn – Lần này Mạnh Thiên Tư mời khách muốn chu toàn mọi mặt không để sót bên nào, chỉ cần lai lịch hơi kỳ dị một chút là đều nhận được thiếp mời, giống như lão Gàn vậy, chỉ là một thợ làm mặt nạ rước thần thôi nhưng cũng được một ghế.
BẠN ĐANG ĐỌC
(Hoàn)Xương Rồng - Hòm (Rương) - Vĩ Ngư
Ciencia FicciónTên gốc: Long cốt phần tương | dùng xương rồng để đốt rương Có người gọi là Rương, có người gọi là Hòm tùy theo cách gọi của mỗi người Tác giả: Vĩ Ngư Bản Trung: Tấn Giang Biên tập: Fang Li Thể loại: Huyền bí, không kinh dị, có lẽ là HE Tình trạng:...