Mạnh Thiên Tư một mình lái một ô tô đi.
Cô rất ít khi một mình, từ nhỏ đến lớn, xung quanh đều bu đầy người, trong trí nhớ dường như xưa nay chưa từng chân chính một mình làm gì bao giờ, dù bỏ trốn cũng phải kéo một người.
Cô cũng rất ít khi lái xe, bởi vẫn luôn có tài xế; thỉnh thoảng tự lái cũng cẩn thận dè dặt, bởi giao thông nhau thành phố rất phức tạp, số lượng người xe lớn, không được lái bừa lái ẩu – nhưng cao nguyên thì khác, đưa mắt nhìn ra, đừng nói là người, ma cũng chẳng có một con.
Cô nhấn chân ga mức lớn nhất, thân mình lao đi theo xe, cảm thấy mình như một viên đạn rời nòng, trượt ra khỏi họng súng chật chội u ám, bắn vào thế giới xa lạ rộng lớn.
Cô lái qua nơi đám Giang Luyện gặp chuyện, hai chiếc xe kia quá cồng kềnh, vẫn đang ngã đổ ở đấy: Trên cao nguyên là vậy, thuê xe kéo rất tốn kém, bình thường người ta sẽ tháo đồ ra thu về, để mặc khung xe nghiêng ngả ở đó, người tới sau nhìn thấy cũng chẳng kinh ngạc, chỉ nghĩ là chạy xe gặp sự cố, sau đó cảnh tỉnh mình: "Đường muôn lối, an toàn là lối đi hàng đầu".
Lái xe thẳng đến gần một quần núi tối om, cô mới dừng lại.
Xung quanh vô cùng yên lặng, thỉnh thoảng mới có tiếng gió thổi, Mạnh Thiên Tư lục lọi trong xe một hồi, tìm được thuốc lá và bật lửa trong hộp xe ghế trước, còn tìm được ở hàng sau hai chai bia Hoàng Hà.
Có bia thật tốt, bia khiến người ta hưng phấn, chuyện kế tiếp cô muốn làm tốt thì phải duy trì cho mình ở trạng thái hưng phấn kích động, thậm chí là nửa điên cuồng.
Thuốc lá cũng tốt, thư giãn, thả lỏng, không thể căng thẳng quá được, quá căng thẳng sẽ không làm nên chuyện gì.
Mạnh Thiên Tư châm thuốc rồi hớp một ngụm bia, tàn thuốc từ từ tích cao, hệt như cảm xúc dâng lên muộn màng của cô.
Giang Luyện chết quá đột ngột, như một chậu nước giội xuống từ giữa không trung, mà cô thì vừa vặn đứng dưới lầu, phải một lúc lâu sau mới có vài giọt nước từ trên nóc bằng thấm xuống.
Có điều bây giờ, cô không cần phải nhớ hắn: Đợi chuyện xong xuôi rồi mà cô chưa chết, có thể sẽ què một chân, ngồi trên ngai vàng vài chục năm nữa, đủ để cô khóc lóc, si dại, hồi tưởng, hao mòn thân thể.
Không thiếu gì đêm nay, không thiếu gì mấy ngày này.
Một chai xuống bụng, mặt nóng lên, người cũng lâng lâng. Mạnh Thiên Tư lấy một lọ như thuốc nhỏ mắt trong giành quỷ non ra, ngẩng đầu lên, nhỏ vào hai mắt mỗi bên một giọt, sau đó nhắm mắt lại, nhanh chóng chuyển động con ngươi.
Cái này gọi là "ánh sáng", là hàng nhà ma nước, dùng để nhìn vào ban đêm, nghe nói nguyên liệu lấy từ cú mèo và thằn lằn, đều là sinh vật có khả năng nhìn ban đêm rất tốt – độ chính xác nhìn ban đêm của "ánh sáng" dù không bằng đèn pin nhưng để nhìn đường thì vậy cũng đủ rồi, hơn nữa lợi ở chỗ bí mật, hoạt động ban đêm không bị ánh sáng làm bại lộ.
Mắt thích ứng rồi, cô đưa tay vuốt ve chuông vàng bên mắt cá chân, quần áo vũ trang đầy đủ, đeo giành quỷ non lên. Hai khẩu súng một cắm sau lưng một cắm bên chân, bắp chân còn cắm một bao dao găm.
BẠN ĐANG ĐỌC
(Hoàn)Xương Rồng - Hòm (Rương) - Vĩ Ngư
Science FictionTên gốc: Long cốt phần tương | dùng xương rồng để đốt rương Có người gọi là Rương, có người gọi là Hòm tùy theo cách gọi của mỗi người Tác giả: Vĩ Ngư Bản Trung: Tấn Giang Biên tập: Fang Li Thể loại: Huyền bí, không kinh dị, có lẽ là HE Tình trạng:...