373. ĐÊM BÀN QUỐC SỰ

1.1K 72 2
                                    

Edited by Bà Còm in Wattpad




Mùa đông ở Bắc Kinh lạnh hơn so với Giang Nam rất nhiều.

Mặc dù lúc nhỏ Chương Hàm lớn lên ở Quy Đức phủ, sớm quen với mùa đông băng đóng ngàn dặm ở phương Bắc, nhưng sống ở Giang Nam mười mấy năm, trong ấn tượng của nàng mùa đông luôn ẩm thấp lạnh lẽo mang theo vài phần mềm mại đặc trưng của Giang Nam, hoàn toàn khác hẳn với khung cảnh bông tuyết to như lông ngỗng rơi một đêm là tuyết dày nửa thước ở Bắc Kinh hiện giờ. Ban ngày nhìn những băng nhũ trong suốt dưới mái hiên, thấy những cung nhân bị rét lạnh đến mức co đầu rụt cổ, nhớ tới trước khi dời đô thả ra hơn ngàn cung nữ trẻ tuổi, mang đến Bắc Kinh đa số là cung nữ ba mươi tuổi trở lên nếu ra cung tìm không thấy đường sống, buổi tối hôm nay nàng nhịn không được than vãn với Trần Thiện Chiêu.

“Bên Tích tân ty chuẩn bị không tốt, may mắn lần này dời đô đã tiến hành suốt mấy năm, thương nhân tứ phương muốn trục lợi tụ tập tại Bắc Kinh, người đốt than cũng nhiều hơn xưa. Nếu không chỉ cần một mùa đông này, thật chẳng biết sẽ có người bị chết rét hay không.”

Trần Thiện Chiêu cũng cau mày, chợt lên tiếng: “Ta đã xin phụ hoàng phát than củi cho quan viên từ trên xuống dưới. Rốt cuộc người phương Nam không quen cái lạnh của phương Bắc. May mắn quân sĩ được phân đến kinh vệ đều do Tứ đệ hỗ trợ chọn lựa, đa số là người xuất thân phía Bắc, mau quen khí hậu. Còn có Hộ Bộ dự bị quân bào giày bông rất đầy đủ, Nhị đệ quên mất những quan viên thấp phẩm, nhưng doanh trướng đều xây dựng rất tốt, chỉ cần qua được mùa đông đầu tiên thì sau này sẽ dễ dàng hơn nhiều.”

“Nói cũng đúng.” Chương Hàm đã nhiều năm không nằm trên giường đất hun nóng, từ mùng một tháng mười bắt đầu đốt hệ thống sưởi dưới đất, ban đầu nàng ngủ liền cảm thấy cả người khô nóng, mấy tháng sau mới dần dần quen đi. Vào lúc này, khi Trần Thiện Chiêu lại dán lên, nàng nhịn không được kéo chăn ra khỏi người, ngẫm nghĩ rồi nhận xét: “Chàng nói xem, phụ hoàng cũng vậy, Tứ đệ cũng vậy, sao cứ thích đánh giặc đến thế? Thậm chí nhất định muốn tự mình ra trận?”

“Nhà nàng cũng vậy thôi. Năm trước Đại ca nàng đã trở lại một lần, ở nhà chỉ một tháng, tuy có chút lưu luyến nhưng chẳng phải cũng vội vàng về lại Du Lâm? Thật ra ta đã đề cập tới chuyện muốn điều huynh ấy đến nơi gần hơn, huynh ấy chết sống không chịu, thà rằng bỏ lại Đại tẩu và Chương Tuấn ở kinh thành. Nếu không phải Đại tẩu nhà nàng lại có thai, chỉ sợ không biết sẽ chọc giận nhạc mẫu bao nhiêu đâu!”

Nói đến Chương Thịnh, vẻ mặt Trần Thiện Chiêu luôn lộ ra vài phần cười như không cười. Chương Hàm hầu như nhìn thấu tâm tư xem náo nhiệt của chàng ta, tức giận nhéo hông chàng ta một chút, giận dỗi: “Chàng và Đại ca chẳng biết xảy ra chuyện gì, nhắc đến nhau là lời nói luôn giấu đao! Thiếp chỉ nghe được hiện giờ thế lực Ngoã Lạt hung mãnh, ngay cả Thái sư Thát Đát cũng bị buộc đến mức không chỗ náu thân. Xưa nay phụ hoàng dụng binh không thích rầm rộ, thường thích sử dụng chiến thuật đánh bất ngờ, thiếp lo nếu lỡ có gì sơ xuất. Hiện giờ chỉ cách đầu xuân mấy tháng, điều đến một ít binh mã từ các Đô ty không được sao?”

[Edit - Hoàn Phần 2] VINH HOA PHÚ QUÝ - Phủ ThiênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ