Chương 46: Sống không bằng chết

122 15 7
                                    

Vương Nguyên hiếm khi gọi tên hắn, nhưng lần gọi tên này khiến hắn sợ tới mức cứng đờ.

--------------------------------------

Vương Tuấn Khải đã sớm như bị tẩy trắng não, sững sờ vô hồn nhìn Lục Anh Hoa, nắm tay bóp chặt hằn lên những vết sâu hoắm.

"Muội chỉ kịp nhìn đến đấy. Nhưng chính vì vậy mà đường bắn của muội bị lệch một chút. Hai đạo linh lực lướt qua nhau nổ mạnh. Muội chắc chắn đòn của mình đánh trúng Lưu Tô, còn đòn của Lưu Tô cũng đã đánh trúng muội. Lúc ấy linh lực trong người muội đã cạn kiệt, cứ tưởng chuyến này chết chắc, nhưng có một đạo linh lực khác từ phía sau trợ đỡ, giúp muội chống trả lại đòn của Lưu Tô, đồng thời ngăn các cột băng tua tủa xung quanh phóng tới. Muội chỉ biết là người kia đã cứu muội một mạng, chưa kịp cảm ơn thì đã ngất đi rồi, mãi đến bây giờ mới tỉnh lại được."

"Nói như vậy..." Tiêu Nhiên không khỏi bàng hoàng.

Lúc hắn bắt được Kiều Tư Viễn, y đã bảo, Tiêu thừa tướng xin nén đau thương, Lục y sư chưa thể chết được.

"Ở đây có ba điều, mà sau khi muội tỉnh lại, và suốt hơn 30 năm nay, đã suy nghĩ rất nhiều." Lục Anh Hoa nói tiếp.

"Là gì?"

"Thứ nhất. Tuy muội chưa được gặp bao giờ, nhưng nghe nói người duy nhất ở Băng Quốc, tướng mạo đẹp đẽ, mái tóc màu bạch kim đặc biệt, toàn thân mặc chiến phục trắng tuyết, là người mà Đại Vương theo đuổi bấy lâu. Nhưng tại sao y lại có mặt ở đó vào đúng lúc như thế thì là một ẩn số."

Lục Anh Hoa quan sát sắc mặt của Vương Tuấn Khải và Tiêu Nhiên, nói tiếp:

"Thứ hai, khi y lao tới đã hô một tiếng 'Kiều Tô' chứ không phải Lưu Tô. Tên Kiều Tô đó cũng nói, hắn sẽ thôn tính Hỏa Quốc."

"Thứ ba," Lục Anh Hoa chậm rãi nói, chắc như đinh đóng cột, "Đã qua ba mươi mấy năm, nhưng muội chắc chắn không nghe nhầm. Giọng nói của Nhị hoàng tử Kiều Tư Viễn, và của người lạ mặt đưa bọc thuốc giải cho muội, là một. Hơn nữa, chuôi kiếm cũng rất giống nhau, kẻ lạ mặt đêm ấy tuy đã bọc vỏ kiếm lại bằng vải đen, nhưng chuôi kiếm đặc biệt kia thì không sai được. Lúc ấy tối trời, muội thấy chuôi kiếm của kẻ lạ mặt đó kì lạ nhưng tưởng bản thân nhìn nhầm. Chưa kể, ba vị thuốc người đó đưa, nếu là người thường thì không thể nào lấy được trong thời gian ngắn như thế. Đại Vương hẳn cũng biết, cỏ Bạch Túc chỉ tươi trong 1 ngày..."

Lời nàng còn chưa nói hết, đột nhiên Vương Tuấn Khải trợn mắt, đưa hai ngón tay lên vẽ một hình trước ngực, tự ấn vào mình, mu bàn tay nổi gân, rõ ràng là đang cố gắng kiềm giữ thứ gì đó.

Từ hôm mang y phục mới đến cho Kiều Tư Viễn, lại phát hiện ra tâm trạng y không hề thoải mái, luôn muốn động khẩu kích nộ hắn, cộng thêm việc phát hiện ra y vẫn luôn giữ miếng ngọc màu trắng xanh kia bên người, Vương Tuấn Khải không dám quay lại đại lao thêm nữa. Hắn sợ nếu như hắn tới, Kiều Tư Viễn sẽ lại muốn tự tử, hoặc giả y nói gì đó làm hắn kích động, trong lúc không kiềm chế được lại làm điều gì đó để sau này phải hối hận. 

[Khải Nguyên]  Thanh Ngọc Như Tâm (Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ