Chương 42: Tin dữ tin lành

112 17 5
                                    

Kiều Khang chật vật rời khỏi đại lao, Vương Nguyên chờ đến khi hắn đi khuất, liền không thể nhịn được nữa, cúi đầu gào khóc một trận tê tâm liệt phế.

-----------------------------------------

Không biết thời gian đã qua bao lâu, khi Vương Nguyên tỉnh lại, đột nhiên nghe thấy tiếng động lạ.

Tiếng động này không giống như cái cách mà Tiêu Nhiên hay Vương Tuấn Khải vào đại lao, nó có gì đó khang khác. Y gượng người rướn lên, hai bàn tay dùng sức siết chặt, mặc cho cọ sát vào dây xích, dùng sức kéo cơ thể mình thẳng dậy.

Quan sát ra phía lối vào một lúc lâu, bỗng nhiên ở nơi tăm tối đó xuất hiện một luồng sáng.

Vương Nguyên nhíu mày, luồng sáng màu trắng này rất quen thuộc, không lẽ...

Suy đoán của y đã được kiểm chứng ngay sau đó. Người tới chính là Kiều Khang.

Khắp người Kiều Khang là một quả cầu linh lực lớn bao bọc lấy. Bên trong màu đỏ, càng về bên ngoài càng nhạt.

Y sửng sốt trợn to mắt, thốt lên một tiếng:

"Đại hoàng tử???!!!"

Kiều Khang nhìn thấy y, vội vàng bay tới, chân hắn không chạm đến dung nham. Đến phiến đá hắn liền hạ xuống, vội vã cúi người nắm lấy vai Vương Nguyên.

"Vương Nguyên, đệ sao thế này... Bọn chúng đã làm gì đệ? Bấy lâu nay đệ sống thế nào?"

Y hỏi: "Từ từ. Đại hoàng tử, tại sao huynh lại vào được tới đây?"

"Ta đột nhập vào." Kiều Khang lấy trong người ra một viên đá đỏ tròn, "Nhờ có nó."

"Hoả thạch???" Vương Nguyên gần như trong phút chốc tim ngừng đập, mắt y mở to đến nổi lên đường vân đỏ, cả người run rẩy bàng hoàng, bàn tay siết chặt lại.

Sau khi trúng một chưởng từ cây trượng của Băng Thần Vương, mẫu thân y liền bị phế thần căn, toàn bộ linh lực của bà bị phong bế vào Hỏa thạch, mà viên Hỏa thạch này, vốn dĩ nên nằm trong cơ thể bà mới phải. 

"Phải... Vương phu nhân giao nó cho ta, bà chỉ đường cho ta vào đến đây, có Hoả thạch sẽ có thể an toàn vào được đến trong này." 

"Mẫu thân ta thế nào rồi?? Đại hoàng tử, huynh nói cho ta biết đi!!" Giọng Vương Nguyên gần như lạc hẳn, cổ họng như muốn nghẹn cứng lại, dự cảm xấu trong lòng y ngày một rõ ràng.

Y dồn hết sức lực vào thính giác, những bong bóng lục bục nổi xung quanh biển dung nham chỉ cần vỡ chóc một tiếng cũng khiến dây thần kinh của y như bị giật ngược.

Cái Hỏa trì chết tiệt này dường như đang rút hết sạch không khí của y đi mất, hiện tại y chẳng thể thở nổi.  

Kiều Khang bối rối không biết phải làm thế nào, do dự không biết có nên nói ra hay không.

Vương Nguyên nhìn vẻ mặt hắn, biết ngay là có chuyện động trời, y khản giọng gào lên: "Mau nói đi!!! Đã đến nước này, huynh còn muốn giấu ta nữa hay sao? Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?!"

Kiều Khanh nắm lấy vai y, nhìn thẳng vào mắt y, thấp giọng: "Đệ bình tĩnh nghe ta nói."

"Huynh nói nhanh lên đi!" Hốc mắt y nóng rát, nếu hiện tại hai tay được tự do, y chắc chắn sẽ nắm cổ áo Đại hoàng tử mà gào lên.

[Khải Nguyên]  Thanh Ngọc Như Tâm (Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ