Chương 57: Thù chưa trả, chưa thể chết

172 17 19
                                    

"Băng Thần Vương cử ta tới đón ngươi về Băng Quốc."

---------------------------------

Kể từ lần đầu tiên gặp Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải đã cảm thấy trên người thiếu niên kia có một khí tức gì đó rất lạ. Y rõ ràng chỉ chừng bằng tuổi hắn, thậm chí còn nhỏ hơn một chút chút, vậy mà trong khi hắn vui vẻ hiếu động, ngây thơ không biết gì, y thì đã có cái tính cách trầm lặng trưởng thành, nói năng cũng kiệm lời, như thể muốn dùng Bích Ảnh khoanh một vòng trên tuyết, cấm người khác lại gần y vậy. Kiếm thuật của y lại vô cùng giỏi, cảm tưởng thân ảnh nhỏ bé ấy có thể một lúc đánh gục bốn năm người lớn.

Hắn đã coi đó như một tượng đài trong lòng, cảm thấy người kia thực sự quá ngầu, hắn cũng muốn mạnh lên, muốn một ngày nào đó có thể bảo vệ y khỏi hiểm nguy, trả ơn y từng cứu mạng hắn. Thế mà cái ước muốn của hắn cả mấy trăm năm không thành hiện thực, vì y có bao giờ gặp phải hiểm nguy đâu, muốn bảo vệ y cũng chẳng biết phải bảo vệ như thế nào.

Bây giờ nghĩ lại, quả thực bóng lưng của thiếu niên ấy luôn rất yếu ớt rất cô độc. Chỉ khi vào trạng thái chiến đấu, y mới dùng hết sức lực của mình để chiến thắng. Giống như một loại chấp niệm mạnh mẽ, y không được thua, bởi cái giá phải trả khi thua cuộc rất lớn.

Sao hắn chưa bao giờ nhận ra, thân ảnh kia hắn có thể ôm gọn vào lòng như thế này.

.

Vương Tuấn Khải đưa Vương Nguyên về tẩm điện. Tẩm điện của hắn rất lớn, hoa viên phía sau có nguyên một hồ nước bên gốc cây hoa đào. Hắn không muốn ai biết, liền tự tay chuẩn bị y phục cho y ngâm hồ.

Hồ nước trong hoa viên ấm nóng tỏa hơi, khiến cho cả hoa viên rộng lớn lúc nào cũng tản mác một làn khói mỏng. Vương Nguyên đem mái tóc biến trở lại thành màu bạch kim. Hắn đứng ở một góc xa len lén nhìn vào. Y ngâm mình ngập trong hồ nước lớn, chỉ lộ từ bả vai lên trên, mái tóc bị nước làm ướt dính sát trên vai. Trong làn sương khói ấy, hắn cứ tưởng chỉ cần chớp mắt là y sẽ biến mất.

Nước hồ phẳng lặng trong ngắt nhưng mặt hồ nghi ngút toàn hơi khói, khiến Vương Nguyên có cảm giác như mình bị hoa mắt. Y lặng lẽ trầm ngâm, nâng phiến thanh ngọc trên cổ lên nhìn.  Giờ này y mới để ý thấy, tại sao phiến ngọc trả lại rồi giờ lại ở đây?

Vương Tuấn Khải đi tới bên hồ, ngồi xuống phiến đá to bên cạnh miệng hồ, đem y phục mới đặt xuống bên cạnh cho y.

Y nâng phiến ngọc trong tay, hơi quay đầu nhíu mày nhìn hắn.

Vương Tuấn Khải thành thực nói, "Ngươi đòi lại nó."

"Ta đòi lại nó?"

"Ừ. Ngươi mơ thấy cái gì đó liên quan đến nó và đòi lại nó."

Vương Nguyên quả thực đã quên mất rất nhiều thứ. Nhưng y vẫn nhớ mang máng, nếu nói về giấc mơ, thì y đã mơ thấy bản thân mình cùng Vương Tuấn Khải trải qua một đêm phong hoa tuyết nguyệt.

Y cúi đầu thở ra một hơi, luồng khí trắng tản mác cũng vì hơi thở của y mà xáo động một chút. Da thịt ngâm trong hồ nước ấm dần dần đỏ lên.

[Khải Nguyên]  Thanh Ngọc Như Tâm (Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ