Chương 105: Lễ vật

159 20 6
                                    

Mọi thứ vẫn diễn ra theo dự kiến ban đầu.

Một ngày trước khi chính thức bắt đầu thời gian tránh mặt trước lễ thành thân, Vương Tuấn Khải ăn mặc cực kì bình thường xuề xòa, vác theo một bọc vải, cứ như một tên ăn mày vác bọc phế liệu mà xuất hiện trước phủ thừa tướng của Vương Nguyên. Thần vệ canh cửa nhìn thấy hắn suýt thì ra lệnh đuổi người, sau đó nhìn thấy mặt hắn mới phát hiện ra đây chính là Hỏa Thần Vương bờ Tả, liền lập tức vào bẩm báo với Vương Nguyên. 

Vương Nguyên nhìn thấy hắn cũng hết hồn, nhíu mày đầy nghi hoặc. Vương Tuấn Khải chỉ cười không nói, đổ trong bọc ra rất nhiều thứ linh tinh. Đèn lồng Hỏa Quốc, câu đối Hỏa Quốc, rèm voan Hỏa Quốc, tất tần tật những thứ dùng để trang trí hôn phòng của Hỏa Quốc đều bị hắn đem sang đây, hì hục chăng lên, trang trí cái phủ thừa tướng trống hươ trống hoác của Vương Nguyên. 

Vương Nguyên vốn cũng giữ cho tim mình tĩnh lặng, nhưng khi nhìn thấy hắn cần mẫn trang trí, thì cảm giác "mình sắp thành thân" liền bùng một cái bốc lên tận đỉnh đầu, làm y trong thoáng chốc cảm thấy cực kì căng thẳng, bụng cũng nhộn nhạo lên khó chịu. 

Y đứng lặng ngắt mà nhìn hắn làm, đầu ngón tay cũng muốn trắng bệch cả ra. 

Vương Tuấn Khải như thể cảm nhận được tâm trạng của y, hắn liền vừa chăng dây vừa nói, 

"Vương Nguyên, ta đã hứa với ngươi, sẽ cho ngươi thứ hạnh phúc và an yên mà ngươi cần. Giờ là lúc ta thực hiện lời hứa đó." 

"Cuộc sống của chúng ta sẽ không khác, ngươi không cần phải quá căng thẳng. Ngươi là vương gia hòa thân, nhưng cũng là sứ giả hòa bình. Ngươi có thể đi qua đi lại hai bên tùy ý."

Vương Nguyên nhìn bóng lưng hắn, nghe hắn nói vậy cũng thấy đỡ hồi hộp hơn.

"Dù sao chúng ta làm cũng làm rồi, có..."

Vương Nguyên nhặt cái đèn lồng trên bàn lên chọi thẳng vào lưng hắn, "Ăn với nói!"

...

Dù cả hai đã làm khá nhiều lần, quá quen thuộc cơ thể và nhiệt độ của người kia rồi, thì lần đầu tiên mây mưa trong một gian phòng được trang trí như hôn phòng thế này cũng khiến lòng người đột ngột rạo rực một cách bất ngờ. 

Vương Nguyên thở dốc dồn dập, ngón tay bám trên tấm chăn đỏ rực, mặt đỏ đến muốn xuất huyết. Ai kia thì vẫn rất chuyên tâm vận động phía sau, tốc độ đâm rút tỉ lệ thuận với độ hưng phấn của hắn, Vương Nguyên bị khoái cảm bủa vây, không thể thở nổi, mỗi lần hắn đâm tới đều khiến eo lưng run bắn lên. 

"A... a... ngươi chậm lại...! Đây còn chưa có phải đêm tân hôn đâu!... ư..."

"Không phải là vì thấy ngươi căng thẳng sao? Nên ta giúp ngươi làm quen trước."

Câu trả lời quá mức thiếu đòn này của Hỏa Thần Vương khiến cho Vương Nguyên vô cùng cạn lời. 

Vương Tuấn Khải kéo mặt y xoay lại, thỏa mãn nhìn vẻ mê man mà chực chực tan vỡ của y, ánh nhìn đầy nhu tình, cúi xuống hôn môi. 

Vách tràng đón nhận một cơn cao trào nóng bỏng, Vương Nguyên lúc này cũng cạn kiệt sức lực. Y ngửa đầu dứt ra khỏi môi hắn để tìm kiếm chút dưỡng khí, khẩu dịch giữa hai làn môi vương vấn bị kéo dài thành một sợi tơ mảnh. 

[Khải Nguyên]  Thanh Ngọc Như Tâm (Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ