Chương 174

51 2 0
                                    


Nghe được tội danh Trần Mỹ Linh ụp lên đầu mình cùng con gái nhỏ, Trần Thịnh Nguyên quả nhiên không diễn kịch nổi nữa. Ông ta bật dậy, giơ tay run rẩy chỉ vào Trần Mỹ Linh nói: "Mày... mày nói gì đấy. Ba làm chuyện như vậy bao giờ? Lần đó chỉ là ngoài ý muốn, bởi vì..."

Nói đến đây, Trần Thịnh Nguyên bất giác liếc nhìn con gái nhỏ một cái. Nguyên nhân dẫn đến chuyện ngoài ý muốn của Trần Mỹ Linh lần đó thật đúng là không tiện nói ra. Ông Trần đành phải uyển chuyển lảng đi: "Hơn nữa chẳng phải bây giờ mày vẫn không có chuyện gì đó sao?"

Trần Mỹ Linh bình thản đáp: "Sở dĩ bây giờ tôi còn đứng được ở đây cũng không phải nhờ phúc ông mà là do lúc đó còn có rất nhiều người hảo tâm. Là bọn họ giúp tôi báo cảnh sát, cho nên tình huống tệ hơn mới không xảy ra."

Ông Trần im lặng một lúc lại nghĩ ra được lời thoái thác mới: "Nhưng giờ con đã trưởng thành rồi."

"Ba không biết sao? Vứt bỏ là hành vi mà một khi được thực thi thì sẽ liên tục xâm phạm đến quyền lợi của người bị hại, mãi đến khi hành vi đó kết thúc hoặc không thể xem như phạm tội nữa. Mà tính liên tục, kéo dài của nó được tính từ ngày kết thúc hành vi. Nói cách khác, bắt đầu từ ngày tôi trưởng thành, có năng lực sinh hoạt độc lập thì ông mới kết thúc nghĩa vụ nuôi nấng đối với tôi. Nói theo pháp luật thông thường là đến đủ mười tám tuổi. Chỉ cần bây giờ còn trong thời gian truy tố thì tôi vẫn có thể truy cứu trách nhiệm của ông."

"Mày... mày...!" Ông Trần giờ đã bắt đầu luống cuống. Ông ta không hề ở bên cạnh Trần Mỹ Linh trong suốt thời gian trưởng thành như với con gái nhỏ, cho nên vốn không hiểu con người nàng. Không hiểu tính cách hiện tại của nàng thế nào, càng không hiểu hết những suy nghĩ vương vấn trong lòng. Trong ấn tượng của ông ta thì Trần Mỹ Linh vẫn là đứa trẻ nho nhỏ, đáng thương kéo tay xin ông ta đừng đi năm xưa. Chỉ là không ngờ cảnh đời thay đổi, tất cả giờ đã khác.

Có người ngây ngô, còn có người ngây ngô hơn. Trần Lam thấy cha mình bị nói đến sững sờ, vội đứng ra mở miệng: "Chị có chứng cứ gì mà nói ba vứt bỏ chị? Lỡ đâu chỉ là chị không biết thôi thì sao?"

"Từ sau khi ba mẹ ly hôn, tôi cùng bà ngoại sống tại thành phố Kinh Nguyên trong khi cả nhà các người ở lại Hưng Thành. Mấy chuyện này chỉ cần hỏi hàng xóm là xác nhận được. Bé gái năm đó bị bắt cóc chung với tôi giờ cũng đã trưởng thành, chị ấy có thể làm nhân chứng, tin chắc cục cảnh sát cũng có ghi chép lại. Quán mì ở Hưng Thành năm đó cho dù có đóng cửa thì vẫn có thể tìm được người. Lần nào ông cũng bỏ tôi ngồi một mình bên đường suốt bốn năm tiếng đồng hồ, tin chắc ông chủ quán vẫn còn nhớ rõ. Mặt khác, nếu có đưa phí nuôi nấng thì phải có giấy tờ. Đó là chuyện của mấy người. Mấy người phải chứng minh được mình có hoàn thành nghĩa vụ nuôi nấng chứ không vứt bỏ tôi."

Chứng minh thế nào đây... Phải làm sao mới chứng minh được chuyện không làm đã từng xảy ra? Ông Trần vừa rồi còn nói năng hùng hồn, giờ nháy mắt đã héo cụp. Chính vì biết mỗi lời Trần Mỹ Linh nói đều là thật sự nên ông ta mới sợ hãi.

Nếu... nếu Trần Mỹ Linh thật sự kiện ông ta ra tòa... Trần Mỹ Linh bây giờ còn là luật sư nổi tiếng của thành phố Kinh Nguyên.

"Nếu nói vậy thì không riêng gì ba, mẹ mày cũng..."

Không phải oan gia không gặp nhau. Cho dù đã chia tay hơn hai mươi năm thì gặp phải tình huống như hôm nay, ông Trần vẫn không quên kéo mẹ Trần Mỹ Linh cùng xuống nước.

Trần Mỹ Linh lạnh nhạt im lặng một lúc lâu, sau mới cất lời: "Ông yên tâm. Chưa một phút nào tôi quên."

Ông Trần sợ hãi, cả người run rẩy. Mà trong phòng còn có một người siết chặt nắm tay, cố khắc chế cảm xúc kích động, chính là vợ Trần Mỹ Linh, Quảng Linh Linh.

Cô biết quá khứ của Trần Mỹ Linh. Cô chính là chị gái cùng được giải cứu trong lời nàng vừa rồi. Thật may mắn vì các cô trưởng thành, có thể gặp lại, còn yêu nhau. Mà khi nhìn đến Trần Mỹ Linh một lần nữa bóc trần vết thương nơi sâu thẳm nhất trong đáy lòng, cô cảm thấy tim mình như cũng đang đổ máu.

Quảng Linh Linh nhìn vợ mình đứng trước mặt người thân chảy cùng một dòng máu, nhìn nàng đối chọi gay gắt với đối phương, ruột thịt đánh nhau, cô chỉ cảm thấy thế giới này thật quá châm chọc.

Cô muốn mang Trần Mỹ Linh đi, đi thật xa, không bao giờ gặp lại những người này nữa. Cô muốn che chở người yêu bằng đôi tay mình, không để nàng phải chịu thêm bất kì tổn thương nào. Nhưng ý niệm đó chỉ có thể bị Quảng Linh Linh đè ở nơi sâu thẳm nhất, vì Trần Mỹ Linh là một người rất xuất chúng, cũng như cô. Nàng nhất định sẽ không muốn nép dưới cánh của người khác mà nhận cái gọi là bảo hộ. Thứ nàng cần là một người có thể cùng sóng vai, tôn trọng nàng, để nàng tự giải quyết vấn đề của bản thân.

Quảng Linh Linh đành phải buông lỏng tay, chăm chú nhìn vào Trần Mỹ Linh đang đứng trước mặt.

Lí luận chặt chẽ xong, vẻ mặt Trần Mỹ Linh thoáng buông lỏng: "Thật ra, chờ đến ngày ông thật sự cần, tôi vẫn sẽ gánh vác nghĩa vụ phụng dưỡng theo đúng pháp luật. Nhưng nếu trước thời điểm đó, ông lại xuất hiện trước mặt tôi, quấy rầy cuộc sống của gia đình chúng tôi thì cũng đừng trách tôi không nể tình cũ mà thẳng tay với các người."

LINGORM - LY HÔN HIỂU BIẾT MỘT CHÚTNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ