---~---
Gặp vợ sắp cưới của Nhân, ngay cả
người bạn thân nhất của cậu ấy chỉ
ậm ừ, rồi buông một câu: "Ờ, mà
cô ấy không được xinh cho lắm,
nhỉ?". Đã quen rồi, Nhân cũng
chẳng bận lòng. Là bạn thân, nên
cậu ta nhận xét vậy là còn tế nhị
chán. Ngày Nhân dẫn Lê về gia mắt
ra đình, mặt mẹ Nhân sa sầm, Lê về
rồi, bà và chị gái Nhân phản đối
kịch liệt, bảo Nhân điên rồi, giữa
bao cô gái xinh tươi, lại đi quen con
bé xấu như ma. "Mẹ nhất quyết là
không, con mà cứ ưng nó, thì đừng
bao giờ dẫn nó về đây gặp mẹ nữa."
Mẹ Nhân ngày xưa là hoa khôi Sài
Gòn, chị gái Nhân cũng từng tham
gia vài ba cuộc thi người đẹp. Nhân
lớn lên, cặp bồ cũng toàn những cô
xinh như mộng. Thế nên bây giờ,
việc Nhân chọn một cô gái ngoại
hình không đẹp về làm vợ, đã khiến
nhiều người không tài nào hiểu nổi.
Quả là Lê không xinh tí nào. Da Lê
ngăm đen, mắt một mí, dáng người
hơi thấp và tròn. Phải nhìn thật lâu,
thật lâu mới nhận ra cái nét duyên
ngầm lặn vào trong. Mà cái duyên
này chỉ có Nhân, và một vài người
thân thiết với Lê nhận thấy. Còn hầu
như, người ta bị cái vẻ "không xinh"
của cô ấy át mất rồi.
Mọi sự phản đối cuối cùng cũng bị
đánh bật bởi quyết tâm của Nhân.
Mẹ Nhân đành chịu thua cậu con
cứng đầu. Các cô bồ cũ của Nhân dè
bỉu. Bạn bè lôi chuyện của Nhân
làm đề tài vui đùa. Bạn thân của
Nhân thì bảo: "Nó lấy Lê vì ơn
nghĩa...".
Chỉ có Nhân và Lê là rất bình thản,
đi ngang mọi sự, như không hề biết
đến những lời bàn tán xôn xao.
Ngày cưới, nhìn cả hai tươi rói, mẹ
Nhân thở dài, nói với mấy bà bạn:
"Chẳng biết có được dăm bữa nửa
tháng không đây?". Mấy người bạn