Một giờ sáng, cô ngồi uống trà
nóng. Một thói quen xa xỉ dành cho
những người hiếm muộn thời
gian...như cô. Ngồi uống trà nóng
và đùa cợt. Cô nhắn tin cho một
người đàn ông, nói phong lông mấy
câu khiến cho anh ta hoảng hốt. Rồi
lại nhẹ nhàng nói khe khẽ: "Em đùa
đấy!"
Người đàn ông giận sôi gan, tức
điên người, nhưng chẳng làm gì
được cô. Anh ta chỉ thở dài:
- Em!
- Dạ?
- Em có biết điều em giỏi nhất là gì
không?
- Dạ không ạ - Cô tỏ vẻ ngây thơ.
Tất nhiên, cô không phải là nai, rõ
ràng, cô là cáo. Thỉnh thoảng còn
bố láo hơn cả hồ ly. Cô tỉnh táo biết
mình nói gì, làm gì? Thậm chí ngay
cả trong giấc mơ, đôi khi cô cũng
dùng thủ đoạn. Sao có chuyện cô
không biết, anh ta tính nói tiếp điều
gì chứ? Miệng cô hơi nhếch lên.
Uống một ngụm trà. "Chẹp chẹp".
Tiếng chẹp chẹp của cô khiến lông
mày anh nhíu lại. Khó chịu. Hết sức
khó chịu.
- Em giỏi nhất việc tung hỏa mù,
Nửa đùa nửa thật. Khiến chuyên
nghiêm túc trở nên vớ vẩn, và
những câu nói thật giống với nói
đùa. - Anh nói với một giọng điệu
vô cùng nghiêm túc.
Ừ, anh nghiêm túc, còn cô thì sao?
Cô tỏ vẻ ngạc nhiên?
- Em thật như vậy sao?
- Lẽ nào em không biết?
- Em giả tạo quá rồi - Cô mếu máo.
Anh thở dài. Hơi thở hắt ra phả vào
điện thoại. Cô có thể nghe thấy
tiếng thở ấy rất rõ, rất rõ.
- Thôi, em ngủ sớm đi. Take care
bản thân một chút - Anh nói rồi,
không đợi cô trả lời, tiếng tút tút ở
điện thoại đã vang lên thành vệt
dài.
Anh hiểu, cô chẳng bao giờ có ý
định bộc lộ một phần thật thà hiếm
hoi trong con người mình cho anh