---
- Mình chia tay thôi anh.
- Tại sao?
- ...
- Có phải vì chuyện hôm trước
không, chỉ vì anh nặng lời với em
mà em đòi chia tay sao?
- Cũng không hẳn như thế.
- Anh không hiểu. Chuyện đó anh có
lỗi, anh đã xin lỗi rồi. Nhưng tất cả
cũng chỉ vì anh yêu em, chẳng nhẽ
em không hiểu sao.
- Anh à. Vấn đề là anh không tin em.
Đấy không phải là lần đầu tiên và có
lẽ sẽ không phải là lần cuối cùng
nếu chúng mình còn tiếp tục. Em
không muốn hai chúng mình phải
buồn như thế nữa.
- Thế em còn yêu anh không?
- Có.
- Và em vẫn nhất định chia tay?
- Vâng.
- Vậy thì hãy như thế đi.
Vậy là tôi và em đã chia tay. Tại sao
tôi lại đồng ý chia tay em cơ chứ?
Tôi hối hận quá. Tại sao tôi không
cố níu kéo mối tình ấy, em vẫn còn
yêu tôi cơ mà? Dù biết hi vọng là
mong manh nhưng còn hơn là tuyệt
vọng như bây giờ. Tôi đã để vuột
mất em rồi. Tại sao lúc em đòi chia
tay tôi lạnh lùng đến thế mà giờ đây
tôi lại yếu ớt thế này? Tôi cố giữ lấy
cái niềm kiêu hãnh to đùng của
mình làm gì cơ chứ, điều duy nhất
tôi cần lúc này là em, mọi thứ khác
đều là vô nghĩa. Em là ý nghĩa của
cuộc đời tôi, không có em thì tôi
còn sống làm gì nữa. Đã hai ngày
trôi qua kể từ giây phút ấy mà tôi
vẫn không thể gượng dậy được. Đầu
tiên, tôi thấy trái tim mình nặng
lắm. Nó phải oằn mình gánh lấy
những nỗi đau nặng như cả ngàn
cân. Tôi đau như bị ngàn ngọn dao
đâm vào người. Nỗi đau đớn mà
Jesus phải gánh chịu khi bị đóng lên
cây thánh giá có lẽ cũng không thể
sánh bằng nỗi đau của tôi lúc này.
Rồi bỗng tôi thấy một nỗi sợ hãi
khủng khiếp bao trùm lên khắp căn