--------------------
Một ngày, tôi chợt nhận thấy
cuộc sống thật là buồn chán và
tẻ nhạt.
Năm đó tôi tám tuổi.
Sau này, tôi cũng nhiều lần
thấy cuộc sống đáng chán khi
thi trượt ở tuổi mười lăm, thất
tình ở tuổi hăm bốn, thất
nghiệp ở tuổi ba mươi ba và gặt
hái mọi thành công ở tuổi bốn
mươi.
Nhưng tám tuổi có cái buồn
chán của tuổi lên tám.
Đó là cái ngày không hiểu sao
tôi lại có ý nghĩ rằng cuộc sống
không có gì để mà chờ đợi nữa.
Rất nhiều năm về sau, tôi được
biết các triết gia và các nhà
thần học vẫn đang loay hoay đi
tìm ý nghĩa của cuộc sống và tới
Tết Ma Rốc họ cũng chưa chắc
đã tìm ra.
Nhưng năm tôi tám tuổi, tôi đã
thấy cuộc sống chả có gì mới mẻ
để khám phá.
Vẫn ánh mặt trời đó chiếu rọi
mỗi ngày. Vẫn bức màn đen đó
buông xuống mỗi đêm. Trên mái
nhà và trên các cành lá sau
vườn, gió vẫn than thở giọng
của gió. Chim vẫn hót giọng của
chim. Dế ri ri giọng dế, gà
quang quác giọng gà. Nói tóm
lại, cuộc sống thật là cũ kỹ.
Cuộc sống của tôi còn cũ kỹ hơn
nữa. Mỗi đêm, trước khi đi ngủ,
tôi đã biết tỏng ngày mai những
sự kiện gì sẽ diễn ra trong cuộc
đời tôi.
Tôi kể ra nhé: Sáng, tôi phải cố
hết sức để thức dậy trong khi tôi
vẫn còn muốn ngủ tiếp. Tất
nhiên là trước đó tôi vẫn giả vờ
ngủ mê mặc cho mẹ tôi kêu
khản cả giọng rồi lay lay người
tôi, nhưng dĩ nhiên tôi vẫn trơ
ra như khúc gỗ cho đến khi mẹ
tôi cù vào lòng bàn chân tôi.
Khi đặt chân xuống đất rồi, tôi
phải đi đánh răng rửa mặt, tóm