Anh yêu chị, một mối tình dễ
thương và kết thúc có hậu.Cuộc
sống gia đình của anh chị dần trôi
theo thường nhật, vậy mà khi người
ta tưởng mình nắm hạnh phúc trong
tay rồi, cũng là lúc hạnh phúc bắt
đầu rẽ sang một hướng khác.
Một ngày sinh nhật chị, tan sở, anh
tranh thủ về sớm với chị. Anh mua
bó hoa, vèo vèo băng qua con
đường từ cơ quan về nhà.
Rầm!
Trời tối sầm, anh không còn thấy gì
nữa, chỉ biết mình đã va vào một
vật gì đó có hình thù giống con
khủng long.
Trắng! Là màu sắc anh nhìn thấy khi
mở mẳt ra, xung quanh đều trắng,
bức tường trắng, ô cửa sổ đầy nắng,
giường trắng, gian phòng màu trắng
và toàn thân anh cũng trắng toát
những dải băng!
Trống rỗng! Là cảm giác anh có khi
cố đưa tay nắm lấy tay chị, anh hốt
hoảng "tay mình đâu rồi nhỉ", anh
muốn nắm lấy tay của chị, vậy mà...
Hoa hồng! Là chấm đỏ đau lòng mà
anh thấy khi lành vết thương về
nhà. Anh đau lòng vì bản thân mình.
Lo sợ mai kia mốt nọ, anh không
còn cánh tay nữa, ai sẽ nâng đỡ chị,
chờ che chị, một cánh tay có thể
ôm chị trọn vẹn vào lòng không?
Rồi cuộc sống của anh và chị sẽ ra
sao? Một mình chị có khó khăn
không khi còn phải lo thêm một
cánh tay của anh nữa.
Đen! Là màu cô độc của chính anh
trong tâm hồn mình. Anh u buồn,
tuyệt vọng và tự trói mình trong
chính căn nhà đầy hạnh phúc của
anh. Anh thấy căn nhà màu hồng
này chỉ có mình anh mang màu đen
ảm đạm vô duyên hết sức.
Chị vẫn sớm hôm tất bật với công
viếc và lo lắng cho anh, anh muốn
đưa tay nắm tay chị, anh vẫn còn
tay để nắm, vậy mà anh lại bất lực
và không muốn sử dụng cánh tay
còn lại, anh hèn nhát quá rồi!
Ngày sinh nhật chị năm nay, anh