Mọi thứ vẫn y như ngày em rời đi,
em trở về nơi bầu trời luôn xanh
trong, nơi những con đường không
hề cũ kỹ, nơi em biết chắc mình chỉ
cách anh vài bước chân nữa.
Như chưa từng có ngày hôm qua,
anh vẫn thế xuất hiện trước mặt em
với nụ cười cháy rát cả những nỗi
đau.
Năm tháng có đôi phần in hằn trong
ánh mắt anh nhưng có xá gì khi
vòng tay em ôm anh vẫn vừa khít.
Đó có phải là thương một người cũ
trong thứ tình yêu mới?
Thời gian đã làm tròn bổn phận của
mình cho cả em và cho cả anh.
Nếu em ngả đầu vào vai anh và
nhắm nghiền mắt lại, em biết mình
có thể để cho những xót xa vẫy tay
chào vì em vẫn yêu thiết tha bờ vai
ấy, vẫn yêu thiết tha gương mặt ấy
và vẫn yêu thiết tha mối tình ấy.
Nếu em vờ hôn anh và chạm vào đôi
môi ấy lâu hơn một cái chớp mắt
em biết bằng mọi giá em sẽ ở lại.
Chẳng phải để yêu anh thêm lần nữa
mà đề tự lòng em thấy chưa bao giờ
em ngừng yêu anh.
Nếu em xiết lấy tay anh và anh
không buông tay em như ngày hôm
ấy, em biết trong ngân hà này duy
nhất có em sẽ dừng lại, có em sẽ
dang tay ngủ lại cùng những giấc
mơ.
Nếu chưa từng có ngày hôm qua thì
chắc gì em biết mình lại yêu anh
nhiều như thế. Và nếu chia tay là
cái duyên tiền định thì gặp lại nhau
thêm lần nữa có phải chăng là một
cái nợ chưa trả hết?
...
Nếu chúng ta quay lại cùng một cơn
mưa.
Anh sẽ yêu em lại chứ?
Còn em vì lòng chưa bao giờ thôi
yêu anh, nên em sẽ yêu anh tiếp...