--------------------
"Vậy con cưới vợ bố mẹ nhé! Nhưng
hãy cho con lấy người con gái mà 18
năm về trước con đã xin bố mẹ cho
cưới."
***
- "Mày chẳng học ở đâu xa, học ngay
anh mày đấy!"
- Tiếng mẹ lại đay nghiến tôi mỗi khi
tôi làm việc gì sai trái. Nhưng kể từ
ngày anh tôi lấy vợ thì câu nói của
mẹ đã trở thành "Diễm xưa".
Thỉnh thoảng tôi cố ý nhắc tới ông
anh quý hóa của mình thì nhận ngay
được cái lườm cho qua chuyện, kèm
thêm mấy cái bạt tai chữa cháy của
mẹ.
Ông anh quý hóa là con của bác tôi.
Nhìn bề ngoài nhiều cô phải thần
tượng để lại ánh mắt sắc lẹm liếc
theo: Cao to, đẹp trai, khỏe mạnh,
thành đạt, giàu có lại nhà con một ở
chốn kinh kì...
Nhưng bước sang cái tuổi "trạc ngoại
tứ tuần", bạn bè anh đã làm cha của
mấy đứa con thì anh vẫn sớm khuya
một mình. Không phải anh nhát gái
hay vô cảm mà ngược lại, anh là một
gã si tình.
Năm 20 tuổi, khi đang học Đại học
thì anh tôi đã đòi cưới vợ vì yêu say
đắm cô bạn cùng trường. Bố anh trợn
mắt, há hốc mồm tưởng đứa con độc
đinh nói đùa. Nhưng trước sự quyết
liệt của con, bác phải chặn ngay lại
bằng sự quyết đoán của người cha:
- Không lôi thôi gì cả, đang đi học,
làm trai phải lấy vợ cho đoàng hoàng,
mới tí tuổi ranh, về nhà mà cãi nhau
à?
- Thế ngày xưa bố chẳng lấy vợ sớm là
gì?
- Ngày xưa khác bây giờ khác.
- Khác gì ạ, ngày xưa cũng là lấy vợ,
giờ cũng là lấy vợ.
- Không lôi thôi nữa, mày cứ lấy vợ đi,
từ mặt chúng tao ra.
- Thế thôi, bố cứ làm mọi việc nghiêm
trọng, phải từ mặt bố mẹ thì thôi,
con chẳng lấy vợ nữa.
Rồi ý định lấy vợ cũng trôi dần như
cái tuổi 20 của anh vậy. Anh chỉ để