Trên thảo nguyên bát ngát, Cây và
Cỏ luôn ở bên nhau, đồng hành và
thân thiết. Ngọn cỏ non đẹp dịu
dàng như một nàng thiếu nữ đang
uốn mình mềm mại với chiếc áo dài
tha thướt xanh màu ngọc biếc, giản
đơn và quyến rũ...
Cây cao lớn, sừng sững tựa một
chàng trai lực lưỡng đang vươn
những cánh tay dài chắc chắn, trải
rộng tán lá khỏe mạnh ra xung
quanh như bao bọc, chở che, như
ôm lấy Cỏ vào lòng. Đầm ấm...
Cuộc sống cứ thế lặng lẽ trôi. Đến
một ngày trời xanh hửng nắng, gió
mát vi vu thổi, những áng mây trắng
trôi bồng bềnh, phiêu lãng ở trên
cao. Cây mơ màng, đưa mắt ngước
nhìn lên phía những vì sao và nghĩ:
"Đẹp quá, nơi đó phải chăng là thiên
đàng?". Cây quyết định sẽ đi đến đó,
quyết định rời bỏ ngọn Cỏ, vươn
cao mình lên phía những vì sao.
"Anh đi đâu vậy ?" - Cỏ cất tiếng hỏi
khẽ.
"Tôi đi tìm những vì sao hạnh phúc"
- Cây lạnh lùng đáp và cất bước ra
đi. Cỏ im lặng nhìn theo, cúi đầu
không nói. Cỏ ở lại một mình nơi
triền đất thảo nguyên rộng lớn, còn
Cây thì ngày càng vút cao và những
cành lá ngày càng vươn xa. Bởi vì
Cây mong một ngày đi đến bầu trời
cao. Bởi vì Cây mơ ước một ngày
được gặp các vì sao ngời sáng...
Khoảng cách của Cây và Cỏ cũng
ngày càng xa hơn...
Cuộc sống lặng lẽ trôi đi. Cho đến
một ngày, Cây đã trở thành bậc đại
thụ sừng sững giữa thảo nguyên bát
ngát nhưng vẫn chưa với được
những vì sao cho riêng mình... Cỏ
cũng không còn màu xanh nữa mà
trở nên vàng úa, và lặng lẽ ở phía
dưới cây cao.
Cây bắt đầu mệt mỏi nhận ra rằng
mình không thể đi đến cái nơi bản
thân vẫn cho là thiên đường hạnh
phúc. Cây hối hận nhìn xuống phía
dưới. Cỏ vẫn ngồi đó, vẫn đang vui
đùa với những cánh hoa, vẫn đang
thướt tha cùng muôn loài bướm.
Cây chợt cảm thấy nuối tiếc, hối
hận khi hiểu: Hạnh phúc chính là
điều mà Cây đã từng có và đánh
mất. Cây buồn, nỗi buồn không thể
nói cùng ai...
"Cây ở trên đó thế nào?" - Một ngày
Cỏ cất tiếng hỏi thăm.
"Mọi thứ ở đây đều tốt. Được làm
bạn với Gió và nghe tiếng chim hót
líu lo. Cuộc sống muôn màu và rất
là vui vẻ" - Cây ngẩng cao đầu trả
lời ngọn Cỏ.
"Vậy là Cây đã tìm thấy những vì sao
hạnh phúc ?" - Cỏ nhìn Cây hỏi tiếp.
Cây gật đầu đưa mắt nhìn Cỏ rồi khẽ
mỉm cười quay đi, ngẩng cao đầu
hướng về phía các vì sao lơ đãng.
Không phải vì Cây muốn tiếp tục đi
tìm hạnh phúc mà đơn giản, Cây
đang cố tránh một ánh mắt nhìn. Vì
Cây đang nói dối! Vì Cây biết mình
cô độc. Vì Gió chỉ đến rồi Gió lại đi.
Gió bỏ Cây ở lại và lả lơi thổi mãi
chứ không bao giờ dừng lại. Và
Chim cũng vậy, Chim không thể ở
đó hót mãi cho Cây nghe.
Cây biết Cây là kẻ cô đơn nhưng cái
bản tính kiêu căng vốn có đã không
cho phép Cây hạ độ cao, thừa nhận
sự nuối tiếc. Cây sợ phải xấu hổ, sợ
tỏ ra mình yếu đuối. Vì thế, Cây mãi
ngẩng cao đầu và không chịu nhìn
xuống...
Cuộc sống lại lặng lẽ trôi đi... Cho
đến một ngày, Bão đến! Cây đương
đầu chống chọi. Bão gào rú, Cây ngả
nghiêng rung chuyển. Bão thổi
mạnh, Cây bật gốc lung lay. Bão
cười, Bão đẩy nhẹ, Cây ngã xuống
đổ gục, nằm yên trên thảo nguyên
lạnh lẽo... Cây kiệt sức, lịm đi.
Hôm sau Bão hết, trời xanh lại
hừng sáng. Cây mở mắt nhìn lên,
bầu trời xa vời vợi, nhưng màu xanh
của Cỏ thì lại thật gần, và ấm áp.
Cây chết, cỏ mọc xung quanh. Một
thời gian sau nơi cây đổ xuống mọc
lên một loài cây lạ. Và người ta đặt
cho nó tên là cây Xấu Hổ. Một cây
Xấu Hổ với cỏ mọc xung quanh.
Đôi khi con người ta cứ mải mê lao
mình vào cuộc kiếm tìm hạnh phúc
để rồi có lúc chợt nhận ra rằng
hạnh phúc đang ở ngay dưới chân
mình nhưng lại không có đủ can
đảm và không đủ dũng cảm để cúi
xuống nhặt nó lên...