Chương 26: Quân Tử động khẩu bất động thủ.

3.4K 345 9
                                    

Một quyền này, hiệu quả không thua gì thọc tổ ong vò vẽ. Thư sinh chung quanh lập tức nghị luận sôi nổi.

Có câu thường nói, quân tử động khẩu không động thủ. Bọn họ một giới thư sinh, ngày thường đều tự xưng là người văn nhã, nào có người nào một lời không hợp liền ra tay đánh người?

Thư sinh bị đánh kia đầu tiên là vẻ mặt không thể tin tưởng, rồi sau đó tức giận bừng bừng, có vẻ là muốn tiến lên xé rách Sở Từ, bị mọi người xung quanh giữ chặt lại khuyên giải an ủi.

Sở Từ đứng ở tại chỗ cười lạnh một tiếng, sau đó khom lưng nhặt lên mấy quyển sách kia, dùng tay phủi phủi đi bùn đất phía trên.

"Nhân tất tự nhục hậu nhân nhục chi*, hy vọng ngươi ghi nhớ lời giáo huấn hôm nay, chớ có lại can thiệp vào chuyện của người khác." Hắn nói xong câu đó, liền đi về hướng Huyện Học.

*Nhân tất tự nhục hậu nhân nhục chi: Người có hành vi tự chuốc lấy sỉ nhục bản thân trước thì người khác mới có thể làm nhục được họ. Cổ nhân có câu: Nước sạch thì có thể dùng gội đầu, nước bẩn chỉ dùng để rửa chân. Đây là gieo gió gặt bão, cho nên ngươi có hành vi tự vũ nhục bản thân trước thì người khác mới có thể làm nhục được ngươi. Trời làm bậy còn có thể tha, tự làm bậy không thể sống ~!

Thư sinh kia ngực kịch liệt phập phồng, nhìn thấy mọi người đều như suy tư gì mà nhìn y, cảm thấy mặt mũi mất hết. Y la lên một tiếng, tránh thoát khỏi những người khác, nắm chặt nắm tay chạy về phía Sở Từ.

Sở Từ đột nhiên không kịp phòng bị, nghe thấy tiếng la sợ hãi quay đầu lại nhìn, nắm tay đã đến trước mặt. Hắn chỉ kịp ở trong lòng mắng một câu chết tiệt, sau đó cũng chỉ có thể nhắm mắt lại tiếp nhận nắm tay tới miệng.

Nhưng Sở Từ thật lâu không có cảm nhận được đau đớn trên mặt, hắn mở to mắt, thấy một bàn tay từ phía sau hắn vươn ra, nắm lấy nắm tay thư sinh kia.

Cánh tay này nhìn qua cứng cáp hữu lực, siết đến thư sinh kia khuôn mặt vặn vẹo, cơ hồ đau đến muốn kêu ra tiếng.

Mặt Sở Từ dán vào cánh tay người nọ, một cổ hơi nóng cách quần áo theo cánh tay người nọ truyền tới, tựa hồ lại gần một chút là có thể cảm nhận được mạch đập nhảy lên bên trên.

Sở Từ vội vàng xoay người, lại vì người nọ đứng quá gần mà va vào trong lòng ngực y. Sở Từ không chút hoang mang mà lui ra phía sau một bước, chắp tay thi lễ: "Đa tạ vị huynh đài này trượng nghĩa tương trợ, tại hạ vô cùng cảm kích."

"Không việc gì, chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức mà thôi." Giọng nói người nọ vang lên, như là tiếng chuông Thư Viện vang lên sáng sớm, trầm ấm lại êm tai.

Sở Từ ngẩng đầu, lúc này mới thấy rõ ràng bộ dáng người nọ. Hai hàng mày kiếm tà phi nhập tấn (mày xếch lên), một đôi mắt thâm thúy, sóng mũi cao thẳng, môi trên rất mỏng. Bên sườn mặt hắn có một vết sẹo, nhưng mà, vết sẹo này không làm ảnh hưởng đến giá trị nhan sắc của y, ngược lại làm y càng hiện lên khí khái nam tử.

Trong nháy mắt, Sở Từ giống như nhìn thấy một vị tướng quân khoác trọng giáp, nhưng chăm chú nhìn lại, người này lại mặc một thân thường phục, ánh mắt nhìn Sở Từ cũng ôn hòa bình tĩnh.

[Edit][1 - 200]  Xuyên Qua Cổ Đại Làm Phu Tử.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ