Đang là mười chín tháng bảy, nắng gắt như lửa, thước thạch lưu kim*.
*Thước thạch lưu kim: Thành ngữ ý tứ là cục đá bị nóng chảy, kim loại tan thành nước, hình dung thời tiết khốc nhiệt.
Bên cạnh trường đình ngoài cửa Viên Sơn Huyện, lúc này đang tụ tập rất nhiều người, bọn họ đều là tới đưa tiễn.
Lần này học sinh toàn huyện tham gia Thi Hương tổng cộng có 114 người, bởi vì đường xá xa xôi, cho nên bọn họ trên đường kết thành đoàn xe chiếu ứng lẫn nhau, Huyện thái gia còn mời tiêu cục hộ tống bọn họ.
Viên Sơn huyện cách Dương Tín phủ đại khái hành trình bảy tám ngày xe, bọn họ lúc này phải xuất phát, vì chính là dự phòng giữa đường phát sinh ra một chút chuyện ngoài ý muốn.
"Nương, đại ca, đại tẩu, mọi người trở về đi. Chờ ta thi xong Thi Hương, sau khi có thành tích, sẽ trở về ngay thôi." Sở Từ nhìn ba người nhìn hắn lưu luyến không rời, trong lòng cũng có chút chua xót.
"Tiểu nhị a, trên đường phải bảo trọng thân thể nhiều hơn, sau khi tới rồi, phải gửi cho chúng ta một phong thơ, bằng không nương chỉ sợ mấy ngày này đều ngủ không được." Sở mẫu lau nước mắt dặn dò, nhi tử quá có tiền đồ, sẽ luôn là chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều.
"Đúng vậy, chúng ta ở nhà chờ tin của ngươi. Trong nhà đã có ta, ngươi an tâm đi thi đi, chờ ngươi trở về, lúa ngoài ruộng hẳn là đã tới mùa thu hoạch, chúng ta chờ ngươi trở về ăn chén cơm mới." Sở Quảng cũng nói.
"A Từ, đây là mấy cái túi gấm cùng giày ta làm cho ngươi, ngươi trên đường có thể thay đổi dùng." Thẩm Tú Nương lấy ra một cái túi đồ, đưa cho Sở Từ. Từ cuối tháng trước, nàng đã bắt đầu chuẩn bị.
"Đa tạ đại tẩu." Sở Từ tiếp nhận túi đồ, "Mọi người mau trở về đi thôi, thấy mặt trời sắp nắng to rồi, lát nữa ngồi xe cũng nóng."
Sở gia mới đánh một chiếc xe bò, trên giá xe che một cái lều xe, tuy rằng không thể chạy mau như xe ngựa, nhưng mà bò đối với người nhà nông mà nói, rõ ràng có tác dụng hơn nhiều.
Tần phu tử dặn dò xong những học sinh khác mọi chuyện, lại đi đến Sở Từ bên này, nói: "A Từ, chuyện đêm qua ta và công đạo ngươi nhưng đều đã nhớ rõ? Lần này đi núi cao sông dài, một đường trân trọng, đợi ngươi ghi danh Quế Bảng, vi sư liền ở trong nhà đãi tiệc rượu, đem bình Ngọc Hồ Xuân mở ra ăn mừng cho ngươi."
"Đa tạ tiên sinh, xin tiên sinh chờ tin tốt của ta, Ngọc Hồ Xuân ta nhất định uống rồi!" Ánh mắt Sở Từ sáng ngời, tự tin nói.
Đoàn xe sắp khởi hành, một đám học sinh ngồi trên xe, nghe từng tiếng "Trân trọng", dò ra cửa sổ phất tay với thân nhân tới đưa tiễn.
Lần này xe ngựa dĩ nhiên so với lần trước chật hơn một chút, một chiếc ngồi bốn người, đại khái đều là chân chạm vào chân.
Trên xe ngựa này Sở Từ ngồi cùng bốn người Trương Văn Hải, Phương Tấn Dương cùng Trần Tử Phương, trong đó, chỉ có một mình Sở Từ còn đắm chìm trong u sầu ly biệt.
Cha nương Trương Văn Hải mấy ngày trước đã đi theo thương đội đi Dương Tín phủ, nhà y ở bên kia cũng có mấy gian cửa hàng, còn có một gian đại trạch hai viện. Đại bá Phương Tấn Dương ở bên kia làm quan, tháng trước cũng đã phát tới thư từ, nói sớm đã thu thập thoả đáng, chỉ chờ y vào ở. Mà Trần Tử Phương thì sao, nương y đã ở nhà cũ Trân Gia Dương Tín phủ, lần này có thể nói là trở về nhà, mà không phải ly biệt.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Edit][1 - 200] Xuyên Qua Cổ Đại Làm Phu Tử.
General FictionTác giả: Ma Lạt Duẩn. Chuyển ngữ: Ada Wong. Thể loại: Đam mỹ, Cổ đại, Nguyên sang, Xuyên việt, Thăng cấp lưu, Quan trường, Cường cường, Chủ thụ, Cung đình hầu tước, Song khiết, HE. Lưu ý: Chủ nhà edit sơ sài để bản thân đọc hiểu, xin đừng mong chờ g...