Chương 33: Đại tuyết vô tình.

3.2K 279 1
                                    

Tuyết lớn chắn núi, con đường gập ghềnh khó đi.

Khấu Tĩnh mang theo huynh đệ thủ hạ, cùng những người khác trong đội cùng nhau đi, thỉnh thoảng thấy một hai nhà dựng ở bên đường, đẩy cửa nhìn vào, người bên trong đều đã không còn sự sống.

Mọi người càng đi càng trầm mặc, một đường phân tán, càng đi về sau, người liền càng ít, từ từ, cũng chỉ còn một đội này của Khấu Tĩnh.

Thôn Hồ Lô cách Huyện thành đại khái khoảng bảy tám mươi dặm, theo tốc độ hành quân thông thường, một canh giờ rưỡi hẳn là đi hơn phân nửa. Nhưng mà hiện tại bọn họ chẳng qua chỉ mới đi được hai mươi mấy dặm đường.

Tuyết lớn dày không qua đầu gối, mỗi một bước đều cần nâng bước chân thật sự cao. Cho dù giày quân doanh phát bền hơn nhiều so với với giày vải, nhưng lúc này cũng đã sũng nước.

Bầu trời còn rơi xuống những bông tuyết nhỏ, bay lả tả, thoạt nhìn tựa hồ cực kỳ xinh đẹp. Nhưng ở trong mắt mọi người, nó cùng ma quỷ cũng không có gì khác nhau.

Cuộc sống nhập ngũ không được tốt lắm, Đông luyện tam cửu, Hạ luyện tam phục, ở đây đều là những hán tử có thể chịu khổ nhọc. Cho nên, cho dù tình huống ác liệt như thế nào, cũng không có người oán giận cái gì.

(Tam cửu: Thời điểm lạnh nhất trong năm. Tam phục: Thời điểm nóng nhất trong năm.)

Tuyết càng rơi càng dày, trong tầm mắt đi đường đã có chút không rõ ràng. Khấu Tĩnh phát lệnh, mọi người tạm thời tránh lại.

Vừa lúc, phía trước chỗ rẽ xuất hiện một đồi tuyết cao cao, hóa ra là một cái đình để người qua đường hóng mát tránh mưa. Một đường đi tới cũng đã nhìn thấy vài cái đình như vậy, đều là phú hộ trong huyện quyên tiền, đình xây rất lớn, hàng năm tu sửa, dùng đều là gỗ tốt, cho nên không bị đại tuyết đè cho suy sụp.

Một đám người đi vào, chen đầy ắp. Không biết là trong lòng an ủi hay là thế nào, mọi người đều cảm thấy, trên đầu có một viên ngói, trên người giống như cũng ấm thêm một chút.

Nhân lúc này, mọi người từ trên người móc ra lương khô, từ từ ăn, đợi lát nữa khả năng sẽ không có thời gian ăn.

Một tiểu binh một bên ăn một bên nhìn xung quanh khắp nơi, khi y nhìn thấy một cái gì đó, đột nhiên lớn tiếng la hoảng lên, trên vẻ mặt tràn đầy sợ hãi.

"Tiểu tử ngươi gào cái gì vậy? Làm lão tử sợ tới mức bánh cũng rơi mất!" Lão binh bên cạnh chụp đầu y một cái.

"Chân! Chân! Có chân!" Liên tục vài tiếng hô to tan vỡ, làm mọi người đều quay lại nhìn y.

Theo tầm mắt tiểu binh kia, mọi người nhìn thấy một đôi chân, vặn vẹo cuộn tròn ở dưới ghế dài trong đình.

"Lôi y ra ngoài!" Khấu Tĩnh nói.

Hai binh lính tiến lên đem người từ phía dưới ghế dài kéo ra, phát hiện người này toàn thân cứng đờ, sắc mặt xanh trắng, có lẽ đã chết lâu rồi.

Y khoanh tay trước ngực, đầu cũng tận lực cúi xuống. Uốn cong thành một cái cung, chân dùng sức cuộn tròn, đầu gối cùng ngực liền ở bên nhau, cả người kéo cũng kéo không thẳng.

[Edit][1 - 200]  Xuyên Qua Cổ Đại Làm Phu Tử.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ