Chương 144: Đội ngũ đầy tớ.

2.4K 196 4
                                    


"Ha ha, có được hay không trước thử xem. Lão trượng yên tâm, trong nhà mấy học sinh này của ta đều là có tiền, nếu bọn họ sửa nhà sửa tới hỏng, liền bắt bọn hắn bồi thường một tòa mới cho các ngươi." Sở Từ cười nói.

"Có tiền càng không được, người có tiền làm sao làm việc a." Lão giả vẻ mặt bất đắc dĩ, cảm thấy Sở Từ thoạt nhìn cũng không đáng tin cậy như vừa rồi nữa.

"Uy, kẻ có tiền thì sao mà không thể làm việc?"

"Đúng vậy, chúng ta càng muốn sửa phòng ở cho các ngươi xem!"

"......"

Mấy người mồm năm miệng mười kêu lên, ngoại trừ Khương Hiển không có lên tiếng, ngay cả Ôn Nhiên cũng nói một câu.

Sở Từ nhìn bộ dáng bọn họ quần tình xúc động phẫn nộ, nói: "Nếu chỉ khua môi múa mép thì cũng vô dụng, chúng ta ra tay thấy thực lực mới là đạo lý tốt nhất! Lão trượng, mang chúng ta đi xem phòng ở bị mưa dột kia đi."

"Ta họ Lý, ngài cứ gọi ta Lý lão đầu đi. Ngài câu nào câu nấy lão trượng, thật đúng là xấu hổ chết ta." Lão nhân chậm rãi đi vào bên trong.

Một cái sân thật lớn, liếc mắt có thể nhìn rõ mọi ngóc ngách, ngoại trừ ở giữa có một cái đường nhỏ đi qua, hai bên đều là đất trồng rau, bên cạnh đất trồng rau có mấy cái tiểu nữ hài đang cẩn thận chăm sóc rau xanh trong đất. Thấy có người lạ tới, các nàng chỉ tò mò quan sát, không có đi lên quấy rầy.

Phía dưới mái hiên có mấy cái ghế, bên trên có một cái sọt lớn, bên trong đều là xiêm y. Có mấy người phụ nữ đang ngồi ở trên băng ghế nhỏ, đang vây quanh cái sọt khâu khâu vá vá.

Bên trong một gian trong phòng truyền đến vài tiếng khóc nỉ non, một tiểu nữ hài đang nhổ cỏ vỗ vỗ bùn trên tay, sau đó vọt vào trong nhà, ôm trẻ con lại đây nhét vào trên tay một người phụ nữ.

Người phụ nữ kia buông việc may vá trong tay, đang muốn vén lên xiêm y cho bú sữa, tựa hồ nghĩ tới cái gì, sau đó ôm hài tử trở về phòng.

Viêm y trên người những người này đều được giặc tới trắng bệch, quanh thân còn dán đầy mụn vá, trong mắt các nàng cũng không có bao nhiêu tình yêu với cuộc sống, chỉ chết lặng qua một ngày thì tính là một ngày.

Nữ nhân Từ Tế Viện, không phải trượng phu đã chết không nơi nương tựa, thì chính là bị nhà chồng hưu bỏ, nhà mẹ đẻ cũng không chịu tiếp nhận.

Mấy thiếu niên vốn dĩ còn huyên náo cũng trở nên an tĩnh trở lại. Trong mắt bọn họ tựa hồ có chút khó hiểu mờ mịt. Cảnh tượng này cùng bọn họ thật sự cách nhau quá xa xôi, bọn họ ở bên phố kia, thậm chí ngay cả khất cái cũng không được có, làm sao từng thấy qua loại cảnh tượng này chứ?

Sở Từ thấy bọn họ như suy tư gì, trong lòng không khỏi có chút vui mừng.

"Sở Tư nghiệp, tới rồi, chính là mấy gian nhà ở này. Trước đó còn đỡ chút, mấy ngày trước gió thổi to có lẽ là đã thổi rớt mái ngói cùng rơm rạ bên trên, bên ngoài mưa một chút, bên trong liền cũng tí tách rơi xuống mưa nhỏ." Lý lão đầu chỉ vào mấy gian nhà ở gần góc, từ bên ngoài nhìn vào không thấy cái gì, nhưng mà vừa tiến vào bên trong, lại có thể ngửi thấy một cổ mùi ẩm ướt.

[Edit][1 - 200]  Xuyên Qua Cổ Đại Làm Phu Tử.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ