Chương 66: Ngươi cùng cữu cữu cùng nhau.

3.1K 236 28
                                    

Cuối giờ Tuất, Chung Ly Ngọc ngồi ở trong thính đường buồn ngủ đến đầu gật gà gật gù, Từ quản gia thấy đau lòng, liền nói: "Tiểu thiếu gia, Từ gia gia cho người mang ngươi đi ngủ, một mình Từ gia gia ở chỗ này chờ cữu cữu."

Chung Ly Ngọc xoa xoa đôi mắt, cố gắng vực dậy tinh thần.

"Từ gia gia, ta không buồn ngủ......"

"Được, vậy Từ gia gia ôm ngươi, nếu mệt, thì nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút, được không?"

Chung Ly Ngọc gật gật đầu, hai mắt mở ra rồi lại lập tức khép lại, lại cố gắng khôi phục tinh thần mở ra, rồi lại tựa như mí mắt dính keo khép lại.

Đây là biệt viện Từ quản gia bố trí ở ngoài Huyện thành. Bởi vì thiếu gia luôn thường buổi tối muộn mới về đến nhà, chạng vạng cửa thành đóng sớm, cũng không thể lại để thiếu gia giống như lần trước đứng ở ngoài thành chờ một đêm.

"Thịch thịch thịch", bên ngoài truyền đến hỗn độn tiếng vó ngựa đạp như âm thanh động đất, nghe có vẻ còn không ít người.

"Mau mau, mở cửa viện ra, hẳn là thiếu gia đã trở lại!" Từ quản gia kinh hỉ kêu lên.

Bọn người hầu luống cuống tay chân mà lấy thanh gậy gỗ chen cửa gỡ xuống, sau đó đem đại môn từ hai bên kéo ra, quả nhiên thấy mấy chục người dắt ngựa đứng ở nơi đó. Bọn họ người nào người nấy dáng người đĩnh bạt, mang theo một cổ sát khí, ánh mắt sắc bén lướt qua, ngay tức khắc dọa hai tiểu ca mở cửa sợ tới mức hai đùi run rẩy.

"Từ gia gia, ta muốn xuống dưới." Chung Ly Ngọc cũng tỉnh, nó giãy giụa xuống đất, tránh để cho cữu cữu nhìn thấy bộ dáng nó bị ôm ở trên tay.

Từ quản gia vội vàng buông nó xuống, sau đó dắt tay nó tới cửa đón chào.

"Cữu cữu!"

"Thiếu gia, ngươi là đã trở lại, một đường mệt nhọc, mau vào phòng nghỉ ngơi một chút, ta sớm đã sai nhà bếp chuẩn bị đồ ăn, ngươi cùng vài vị tráng sĩ mau vào ăn một chút gì đi." Từ quản gia nhìn thấy Khấu Tĩnh so với lần trước trở về lại gầy ốm đi một chút, nhịn không được lệ nóng doanh tròng, thiếu gia nhà y, rõ ràng hẳn là phải giống như lão gia nhà y, làm người đọc sách thanh quý mới đúng!

Bọn người hầu muốn tới dẫn ngựa, bị đám người Khấu Tĩnh cự tuyệt, ngựa từ trên chiến trường xuống, tính tình hung dữ hơn một chút so với ngựa kéo xe chở hàng hóa, nếu không phải người thân cận, chỉ sợ sơ sẩy một chút e rằng liền sẽ bị ăn đá.

Dẫn ngựa đưa đến chuồng ngựa hậu viện, Khấu Tĩnh mang theo đoàn người đi vào bên trong. Những hán tử đó trên mặt tươi cười, sôi nổi hướng Từ quản gia vấn an.

Còn có người ngồi xổm xuống, dí sát vào Chung Ly Ngọc, nói: "Tiểu thiếu gia, chào ngươi nha." Trên mặt y cũng mang theo một cái sẹo, ban ngày thoạt nhìn đều có vài phần dữ tợn, buổi tối ở dưới ánh nến chiếu xuống, càng thêm vài phần khủng bố.

"Đậu Bính, ngươi nhưng đừng dọa tiểu thiếu gia Bách hộ sợ nha, còn không đứng dậy." Hồ Tuấn trách mắng.

"Các vị thúc thúc khỏe, tiểu chất không sợ hãi, cữu cữu ta cũng có một cái sẹo như vậy, nhìn ngược lại thân thiết đâu. Huống chi, Sở thúc thúc từng nói qua, vết sẹo là huân chương vĩnh viễn không bao giờ phai mờ của anh hùng. Các vị thúc thúc cùng cữu cữu ta cùng nhau bảo vệ quốc gia, mọi người vất vả."

[Edit][1 - 200]  Xuyên Qua Cổ Đại Làm Phu Tử.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ