Trên người Trương lão hán đã được bôi thuốc, ngồi ở trong phòng cùng Sở Từ tố khổ, nói đến cũng là do y xui xẻo. Hôm nay y mang theo tiểu cháu trai đi đến trong thành bán đồ ăn, sau khi bán xong đồ ăn, lại nghĩ tới ngày hôm qua lão bà tử của y nói muốn mua một ít cá nhỏ hỗn tạp về làm tương, cjho nên mới đi hướng bên này.
Khi đi vào ngõ nhỏ, y mới phát hiện bản thân giống như đã đi đến địa bàn Mạc lão gia. Trước đây y cũng từng đi qua hai lần, khi đó còn rất sớm, cửa lớn đóng chặt, rất là khí phái.
Lần này y đẩy cháu trai nhỏ đi qua hướng bên này, cửa lớn lại mở, ba bốn hán tử cao lớn ngồi ở cửa nói chuyện phiếm, có một tên béo còn cầm một cái đùi gà trong tay cắn.
Nhìn thấy bộ dáng cháu trai nhỏ Trương lão hán chảy nước miếng bò trên xe cút kít, tên mập kia gặm ba cái đã ăn xong đùi gà rồi, sau đó nhắm ngay xe cút kít ném tới bên trong, trong miệng còn nói: "Ha ha, đại gia thưởng cho ngươi."
Hài tử mới ba bốn tuổi, còn không hiểu chuyện, thấy hắn ném xương vào, thì cho rằng là có thể ăn được, cho nên nhặt lên muốn nhét vào trong miệng, chọc mấy kẻ tráng hán bên kia cười ha ha.
Trương lão hán đoạt lại cái xương trong tay hài tử ném ra xa, nhìn thấy cháu trai nhỏ sắp muốn khóc, vội vàng cúi đầu đi dỗ nó.
Ai ngờ lúc này có một cái chân từ bên cạnh đá tới, đã y ngã vào ven đường, xe cút kít mất đi sức người, cũng ngã sang một bên. Những người đó vừa đá vừa mắng: "Llão bất tử chân đất nhà ngươi, còn dám chê gia gia ta dơ? Hôm nay nếu ngươi không liếm sạch sẽ lòng bàn chân gia gia, thì cũng đừng nghĩ tới chuyện trở về!"
......
Sở Từ thực phẫn nộ, từ sau khi hắn đi vào cổ đại, còn chưa có thấy qua tiết mục như vậy! Dương huyện lệnh là một vị quan tốt, y chấp chưởng huyện nha lại trị thanh minh, ác nô giống như vậy trên cơ bản là Sở Từ còn chưa có nhìn thấy qua.
Thái Bình trấn này có thêm một cái cảng, người qua lại phức tạp, đầu trâu mặt ngựa gì cũng đều có. Hôm nay thế nhưng vừa lúc để hắn đụng phải việc này, vậy hắn cũng không thể mặc kệ.
Cái gọi là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Muốn quản chuyện này, trước hết hắn cần biết rõ ràng chi tiết về vị Mạc lão gia này, mới có thể nghĩ ra đối sách.
Sau khi nghe xong Trương lão hán giới thiệu, Sở Từ có chút khó hiểu, vốn dĩ hắn cho rằng, được xưng là cái phủ gì linh tinh, nhất định đều là người có công danh trong người, không nghĩ tới Mạc lão gia này, lại chỉ là một giới phú thương mà thôi.
Chỉ là gã phú thương này không đơn giản, thế nhưng có thể làm một huyện Huyện thừa ở trước mặt gã cúi đầu khom lưng, cũng không biết rốt cuộc là dạng nhân vật gì?
Trong đầu Sở Từ chuyển qua vài ý nghĩ, trong lòng có tính toán, lại hỏi thêm một chút chuyện. Trương lão hán biết gì nói hết, không nửa lời giấu giếm, y coi như nhìn rõ ràng, vị công tử này đại khái là muốn đối phó với Mạc lão gia.
Y trước cảm tạ Sở Từ đã bênh vực lẽ phải, rồi sau đó lại khuyên Sở Từ không nên xúc động, dù sao hắn chỉ là một người đi ngang qua mà thôi.
"Quân tử có việc nên làm, có việc không nên làm, nếu ta đã gặp, thì không thể khoanh tay đứng nhìn, mặc cho gã tiếp tục làm hại quê nhà. Lão trượng, ngươi yên tâm đi, nếu ta không có kế sách vạn toàn, thì ngàn vạn sẽ không xúc động."
Trương lão hán trong lòng cảm động, lại đem một ít lời đồn đãi chính mình nghe được về Mạc phủ nói cho hắn.
Lúc này, ở phía bên kia.
Mạc Toàn hỏi: "Ngươi có nhìn cẩn thận?"
"Nhìn vô cùng rõ ràng! Toàn ca ngươi cứ yên tâm đi. Tú tài kia vào nhà ông lão thì không có ra ngoài, cũng không có người nào đến nhà hắn chạy đi làm việc. Lão nhân kia ta cũng hỏi thăm qua, bốn đứa con trai thì ba đứa đều làm ruộng làm đất, còn có một kẻ ở bến tàu làm đứa ở, ta đã thả ra vài lời nói ra ngoài, bảo đảm để hắn ăn không hết gói đem đi."
"A, ta đã nói sao! Còn không phải chỉ là một Tú tài không có bản lĩnh chỉ có cổ hủ chua ngoa, căn bản không là cái thá gì!"
"Đúng vậy, đừng nói là lão gia, chính là chỉ có huynh đệ chúng ta, cũng có thể đì hắn đến không dám ngẩng đầu."
"Đúng vậy, không bằng đến tối chúng ta đi đốt nhà hắn, làm cho thần không biết quỷ không hay?"
"Không được, hiện giờ thời tiết lạnh như vậy, đang êm đẹp tự bưng nổi lửa không phải càng làm cho người ta thấy kỳ quái sao?" Mạc Toàn cự tuyệt đề nghị của bọn họ, sau đó nói: "Hắn không phải muốn báo quan sao? Để hắn đi là được. Đúng rồi, nhớ rõ đi chào hỏi với bọn người Lý đầu một tiếng."
"Vâng! Ta lập tức đi."
......
"Đùng! Đùng! Đùng!"
Dân chúng nghe thấy tiếng Đăng Văn Cổ truyền đến, tranh nhau chạy tới huyện nha. Phải biết rằng Đăng Văn Cổ này đã nhiều năm không có bị gõ vang.
"Ngươi có chuyện gì mà gõ trống, ngươi có biết đây là nơi nào không? Phàm là người gõ vang Đăng Văn Cổ, cần phải đánh mười bản tử trước?!"
Nói, liền đi lên, muốn bắt lấy người gõ trống Sở Từ.
"Ta có công danh trong người, luật pháp này với ta mà nói chỗ hữu dụng. Hiện giờ ta gõ Đăng Văn Cổ, Đăng Văn Cổ một khi gõ vang, triều đình cần phải thụ lí án này, cũng lập tức thăng đường."
"Huyện thái gia hôm nay có việc bận không ở đây."
"Huyện thái gia không ở, vậy Huyện thừa cũng phải ở đi, khi Huyện thái gia không ở, chính là do y tạm thay chức quyền."
"Huyện thừa cũng không ở."
"Vậy Huyện úy thì sao? Chủ bộ đâu? Đừng nói là tất cả đều không ở đi?"
Nha sai kia khóe miệng cong lên một ý cười khinh miệt, "Hôm nay ngươi muốn tìm ai, người đó đều không ở."
Gã vốn tưởng rằng Sở Từ sẽ kinh hoảng thất thố, không nghĩ tới Sở Từ cũng nở nụ cười.
"Nếu như vậy cũng tốt, vừa lúc ta liền sẽ tố cáo toàn bộ nhóm chủ sự trong huyện. Một cái huyện nha to như vậy, thế nhưng không có một người nào ở đây, tất cả đều có thể dựa theo tội không làm tròn trách nhiệm luận xử!"
BẠN ĐANG ĐỌC
[Edit][1 - 200] Xuyên Qua Cổ Đại Làm Phu Tử.
General FictionTác giả: Ma Lạt Duẩn. Chuyển ngữ: Ada Wong. Thể loại: Đam mỹ, Cổ đại, Nguyên sang, Xuyên việt, Thăng cấp lưu, Quan trường, Cường cường, Chủ thụ, Cung đình hầu tước, Song khiết, HE. Lưu ý: Chủ nhà edit sơ sài để bản thân đọc hiểu, xin đừng mong chờ g...