Chương 172: Việc thiện.

2.3K 178 7
                                    

Bạch Tước Am ở ngoại ô phía Đông kinh thành, cách Trấn Nam Vương phủ ước chừng lộ trình một canh giờ rưỡi. Lại đi về phía Đông một chút, đã ra ngoài địa giới kinh thành.

Sở Từ lấy tấm ngăn của xe ngựa xuống, đang ngồi đó sao chép lại bức thư của Khương Hiển viết cho nương y, thỉnh thoảng còn ở bên trong nói thêm vài câu.

Chúc Phong ngồi ở bên kia tò mò nhìn qua, lúc y phát hiện Sở Từ sao chép xuống chữ viết cùng Khương Hiển giống nhau như đúc, lập tức kinh ngạc.

"Sở Tư nghiệp, ngươi còn có chiêu thức ấy sao!"

"Chiêu thức ấy làm sao vậy, hơi dụng tâm chút là có thể làm được." Sở Từ cảm thấy y quá sợ lớn hãi nhỏ. Hắn lúc còn nhỏ bắt đầu học năm ba đã bắt đầu bắt chước bút tích cha mẹ ký tên ở trên bài thi.

Cha mẹ hắn cùng gia gia nãi nãi quanh năm suốt tháng hiếm khi ở nhà, trong nhà vẫn luôn chỉ có một người bảo mẫu chăm lo cho hắn. Sở Từ không muốn để bảo mẫu ký tên cho hắn, cho nên đem chữ ký của của bọn họ tìm ra mỗi ngày luyện tập, không đến nửa tháng, liền có thể ký tự nhiên, viết đến vô cùng lưu loát. Đừng nói thầy giáo phân biệt không được, ngay cả cha mẹ chính hắn, còn có thể nhìn không ra.

Sau lại lớn hơn một chút, hắn mỗi ngày đều yêu cầu chính mình viết lại một bài tranh chữ của đại gia. Cho đến khi chính hắn cảm thấy rất giống, mới có thể viết xuống một bài.

"Vậy, Sở Tư nghiệp, ngươi có nghĩ tới phỏng tự đi bán hay không a?" Chúc Phong hỏi thật sự cẩn thận, nhưng cho dù như vậy, vẫn đã bị Sở Từ gõ một cái ở trên đầu.

"Ai da, ta chỉ là hỏi một chút." Chúc Phong ngượng ngùng nói.

"Cái gì hỏi một chút? Ngươi đây là hoài nghi nhân cách của ta, ta chính là đói chết, cũng sẽ không đi lừa tiền. Tiểu tử ngươi sao lại hỏi như vậy? Chẳng lẽ ngươi đã thấy qua?"

"Năm trước ta cùng Tứ Lang bọn họ ở một gian trà lâu uống trà, sau đó liền thấy một thư sinh nghèo túng ôm một bộ tự ngồi ở bên cạnh một tên gian thương. Nghe xong bọn họ nói chuyện với nhau, chúng ta mới biết được hóa ra thư sinh kia là họ Hoàng, là hậu nhân sơn cốc đạo nhân Hoàng Đình Kiên, trên tay y có một bộ 《 Tùng Phong Các Thi Thiếp 》, bởi vì mẫu thân trong nhà bệnh nặng, cho nên quyết định bán đi đổi tiền. Gian thương kia thấy y sốt ruột, liền liên tục ép giá, chúng ta nghe đều thấy không được."

"Các ngươi còn biết sơn cốc đạo nhân, còn biết 《 Tùng Phong Các Thi Thiếp 》sao?" Sở Từ cười nói, này vừa nghe chính là âm mưu.

"Ngài cũng quá coi thường chúng ta đi? Triệu Thanh tổ phụ hắn từng nhậm Đại học sĩ Văn Uyên Các, trong nhà tàng thư thật nhiều, lại thế nào cũng có thể biết một chút đi." Chúc Phong không phục lắm.

"Được, do ta xem nhẹ các ngươi, ta xin lỗi. Sau đó thì sao? Phát sinh cái gì?"

Chúc Phong có chút xấu hổ, hắn nói: "Chúng ta lúc ấy đã cùng y ồn ào lên, chúng ta xem qua tự kia, liền muốn đem bảng chữ mẫu của thư sinh kia giá cao mua tới, chính là trên người năm người chúng ta cộng lại mới hai trăm lượng ngân phiếu cùng mấy chục lượng bạc vụn. Thư sinh kia rất hào phóng, y nói tiền này xem như là tiền đặt cọc, bảo chúng ta trở về gom đủ tiền, y ở chỗ này chờ chúng ta."

[Edit][1 - 200]  Xuyên Qua Cổ Đại Làm Phu Tử.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ